Mặc dù Uông Nguyệt Dung cực kì không muốn nhìn thấy Tô Lạc Lạc nhưng mà bây giờ chồng bà ta đang ở trong phòng cấp cứu, nếu như thực sự cần gấp máu thì nhiều hơn một người sẽ nhiều hơn một cơ hội!
“Được! Con gọi điện thoại cho nó đi!” Uông Nguyệt Dung nói với cô ta.
Tô Vũ Phỉ lập tức gọi vào số điện thoại lúc trước của Tô Lạc Lạc, nhưng lại không liên lạc được, cô ta căm giận cắn rắng nghiến lợi: “Tô Lạc Lạc này lại dám đổi số rồi, cô ta là đang phòng ngừa ai thế hả!”
“Vậy phải làm sao? Không thì gọi đến biệt thự của Long Dạ Tước đi!”
“Được! để con thử xem.
” Tô Vũ Phỉ suy nghĩ thầm, số điện thoại ở biệt thự của Long Dạ Tước thì cô ta có nhưng không biết Tô Lạc Lạc có ở đó hay không.
Lúc này đây đang là giờ ăn tối, chị Lưu còn làm đồ ăn, Tô Lạc Lạc ngồi đọc truyện tranh cùng con trai và con gái, vào lúc này điện thoại bàn đang đặt trên bàn kế bên reng reng reng vang lên, hiện giờ đa số mọi người đều dùng điện thoại di động cả, Tô Lạc Lạc đã rất ít nghe tiếng điện thoại như vậy nữa rồi.
“Con đi nghe máy.
” Tô Tiểu Hinh lập tức vui vẻ xông qua đó, Tô Lạc Lạc vội vàng gọi cô bé, “Tiểu Hinh, đừng nghe máy bừa bãi.
”
Tô Tiểu Hinh đã nhấc điện thoại lên rồi, âm thanh non nớt dò hỏi: “A lô, xin hỏi tìm ai ạ!”
“Dì tìm mommy của cháu, nhanh đi kêu mẹ nghe máy đi.
” Tô Vũ Phỉ ở đầu dây bên kia nghe tiếng của trẻ con thì vội vã lên tiếng.
Tô Lạc Lạc còn đang ảo não việc con gái tự ý nghe máy, chắc chắn là tìm Long Dạ Tước nhỉ! Mà lúc này Tô Tiểu Hinh quay đầu nhìn cô: “Mommy, tìm mẹ nè.
”
Tô Lạc Lạc kinh ngạc vài giây, điện thoại của ai gọi đến chỗ này nhỉ? Hơn nữa còn tìm cô nữa?
Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi qua vươn tay cầm ống nghe lên: “A lô!”
“A lô! Tô Lạc Lạc là tôi đây, Tô Vũ Phỉ…Tôi cầu xin cô trước tiên đừng cúp máy, cô nghe tôi nói được không? Ba đang ở công ty thì bị người ta đâm một dao, bây giờ đang nguy hiểm đến tính mạng, ở trong bệnh viện bây giờ không có máu, cần phải hiến máu gấp, cô có thể nào đến đây một chuyến được không?” Tô Vũ Phỉ của lúc này đã vứt bỏ mọi ân oán, cô ta không thể để ba có chuyện gì được.
Mới bắt đầu Tô Lạc Lạc nghe giọng của Tô Vũ Phỉ thì cô thực sự muốn lập tức ngắt máy, nhưng mà câu kế tiếp của cô ta, lại làm cho cô kinh ngạc không thôi, người ba lãnh khốc vô tình của cô bị người ta đâm rồi?
Mà lúc này, điện thoại đã đổi thành giọng của Uông Nguyệt Dung: “Lạc Lạc, dì biết trước đây là dì làm không đúng nhưng mà bây giờ thật sự là nguy hiểm đến tính mạng! Dì xin con hãy gác lại thành kiến, ở trong bệnh viện bây giờ chỉ cần một túi máu là có thể cứu được mạng sống của ba con rồi!”
Tô Lạc Lạc vẫn luôn một mực im lặng nhưng cho dù trái tim cô có cứng rắn đến đâu, có tàn nhẫn đến đâu thì đây cũng là một sinh mạng, chưa kể người đàn ông này chính là ba của cô, cho dù là người xa lạ cầu xin cô hiến máu cô cũng không chút do dự mà đồng ý hiến máu cứu người, bởi vì đây là chuyện liên quan đến mạng người.
Tô Lạc Lạc còn chưa nói gì thì ở đầu dây bên kia Uông Nguyệt Dung bắt đầu khóc rống lên: “Cầu xin con, làm ơn đi … Ông ấy là ba của con mà! Con không thể thấy chết mà không cứu được!”
Lúc này Tô Lạc Lạc thật sự muốn tranh luận với đám người này về việc năm đó cứu mẹ của cô, lúc đó cô cũng khóc lóc cầu xin bọn họ nhưng mà bọn họ vẫn bất động thờ ơ, bây giờ lại muốn cô cứu người?
Trong điện thoại Uông Nguyệt Dung có khóc đến bị thảm hơn nữa thì Tô Lạc Lạc cũng không một chút đồng tình, nhưng mà cô nghĩ đến đây là một mạng người, Tô Vĩ Khâm đích thực là đáng chết, cô suy nghĩ, đứng ở trên góc độ của mẹ cô chắc chắn bà ấy sẽ không hi vọng bản thân cô cũng là một người nhẫn tâm vô tình.
“Được, bệnh viện nào.
” Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh có vẻ lãnh đạm.
“Bệnh viện số trung tâm thành phố, con nhanh chóng qua đây đi, ba con còn đang cấp cứu, lúc nào cũng có thể cần đến máu.
”
Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, nhìn thấy Long Dạ Tước vẫn còn trong phòng sách làm việc, cô kéo con trai và con gái qua nói: “Mommy có việc phải ra ngoài, lát nữa các con phải ngoan ngoãn ăn cơm có biết không?”
“Mommy, mẹ muốn đi đâu?”
“Mommy đi gặp một người, lát nữa ba con ra thì con nói với ba được không?” Tô Lạc Lạc hôn hai đứa nhỏ một chút rồi cầm túi xách lên, lúc này cô cần phải đến bệnh viện gấp nhưng mà cô không muốn để Long Dạ Tước biết, bởi vì nếu như anh biết thì anh sẽ ngăn cản cô lại.
Dưới tình thế cấp bách, Tô Lạc Lạc gọi điện cho Dạ Trạch Hạo ở gần đây, vừa lúc Dạ Trạch Hạo cũng có ở nhà, anh ta lập tức lái xe qua đón cô đến bệnh viện.
Xe thể thao chạy lướt qua trong màn đêm.
Lúc này Long Dạ Tước đang có một cuộc họp trực tuyến từ nước ngoài, sau khi anh nhanh chóng xử lí hết mọi chuyện, không muốn bỏ lỡ bữa cơm tối của gia đình, đẩy cửa đi ra, trong đại sảnh không thấy bóng dáng của Tô Lạc Lạc đâu cả, anh quay qua hỏi bọn trẻ: “Mommy của các con đâu rồi?”
“Mommy mới vừa ra ngoài rồi ạ.
” Tô Tiểu Hình chớp mắt trong sáng nói.
Gương mặt tuấn tú của Long Dạ Tước thoáng kinh ngạc, người phụ nữ này đi ra ngoài mà cũng không nói với anh một tiếng? Trễ như vậy rồi cô còn muốn đi đâu chứ?
“Vậy mẹ có nói mẹ muốn đi đâu không?” Long Dạ Tước nhìn con trai và con gái, anh giữ sự lo lắng trong lòng.
Hai đứa trẻ trực tiếp lắc lắc đầu, Tô Tiểu Sâm nói: “Vẻ mặt của mommy có vẻ rất gấp gáp, mẹ nó muốn đi gặp một người.
”
Long Dạ Tước vuốt vuốt hai chiếc đầu nhỏ, anh cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Tô Lạc Lạc, gọi được rồi.
“A lô! Em đang ở bên ngoài, anh ăn cơm cùng các con đi!” Tiếng của Tô Lạc Lạc truyền đến, bên trong xe còn truyền đến tiếng gầm rú cuồng dã của xe thể thao.
Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức trầm xuống, anh sải bước bước ra khỏi đại sảnh vừa đi vừa hỏi: “Có phải em ở cùng một chỗ với Dạ Trạch Hạo hay không? Các người cùng nhau đi đâu?”
“Em vừa nhận được điện thoại của Tô Vũ Phỉ, cô ta nói ba của cô ta bị người ta đâm một dao bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện, em đi qua đó xem thử có cần hiến máu hay không?” Tô Lạc Lạc nói sự thật, không muốn để anh hiểu lầm điều gì cả.
Long Dạ Tước vừa nghe xong lại càng nổi giận: “Người của em đã gầy thành cây que rồi còn hiến máu cái gì nữa hả? Quay về đi, anh sẽ nghĩ cách đưa máu qua đó.
”
“Có thể không? Vậy nhờ anh giúp đỡ! Ở bệnh viện số trung tâm thành phố, anh để người liên lạc với bác sĩ bên bệnh viện đi, rồi giúp vận chuyển máu qua đó!” Tô Lạc Lạc cũng hi vọng có thêm nhiều cách để cứu chữa, cô của lúc này, thù hận ân oán gì đều đặt hết qua một bên.
“Anh sẽ lập tức gọi điện điều máu đến, em không được phép hiến máu có nghe thấy hay không?” Long Dạ Tước nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi vào một số khác, người ở đầu dây bên kia đi liên hệ với bệnh viện tư nhân của gia tộc Long thị để điều máu qua.
Xe thể thao của Dạ Trạch Hạo nhanh chóng đến được bệnh viện, lúc xuống xe, Dạ Trạch Hạo cũng muốn cùng xuống theo nhưng Tô Lạc Lạc lo lắng nói: “Anh không cần xuống xe đâu, lỡ bị người khác chụp được thì làm sao đây?”
Dạ Trạch Hạo lấy ra một chiếc khẩu trang đeo lên: “Tôi phải đi cùng em mới được.
”
Cô là người muốn hiến máu đấy, anh ta làm sao có thể tâm để cô một mình ở chỗ này? Tô Lạc Lạc cảm động nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới suy đoán trước đây, cô lại có thêm vài phần đau lòng.
Hai người vội vã đi vào bệnh viện, lúc này Tô Vĩ Khâm đã làm phẫu thuật xong rồi, quả nhiên là cần đến máu, Tô Vũ Phỉ đã đi truyền máu trước rồi, bác sĩ đi đến nói: “Xin hỏi có phải người nhà họ Tô không? Mời đi bên này xét nghiệm nhóm máu.
”.