Tô Lạc Lạc cùng Dạ Trạch Hạo đi ra, ngồi trong xe, trong lúc nhất thời, Dạ Trạch Hạo cũng không có nổ máy xe.
Anh nghiêng đầu nhìn Tô Lạc Lạc, biết bây giờ trong lòng cô đang rất khó chịu, bởi vì cô không phải con gái nhà họ Tô, cô buồn bã mình không phải là con của mẹ mình.
“Sao có thể như vậy? Tôi sao có thể không phải là con của mẹ tôi?” Tô Lạc Lạc cắn môi, ướt mắt nói.
Dạ Trạch Hạo thở dài: “Có phải hay không thì đã như nào? Mẹ của cô năm đó chắc chắn biết cô không phải con ruột, nhưng bà ấy vẫn nuôi cô như con ruột, điều này nói lên bà ấy rất yêu cô.”
Tô Lạc Lạc hít một hơi dài thở ra, gật đầu nói: “Đúng vậy nha! Mẹ tôi rất yêu tôi, bà ấy đã đem tất cả tình yêu của bà đều dành cho tôi, nhưng tôi lại … Tôi lại không phải con ruột của bà ấy, vậy đứa bé năm đó con của bà ấy hiện tại ở đâu?”
“Có lẽ đứa bé đó đã mất!” Dạ Trạch Hạo chỉ có thể đoán, không có mẹ sẽ không yêu con bạn.
Lần này, trong lòng Tô Lạc Lạc lại vặn đau lần nữa, năm đó mẹ mất đi con trong bụng, kia là cỡ nào thương tâm khổ sở?
“Lạc Lạc, đừng suy nghĩ nhiều về những chuyện này, về sau em cùng nhà họ Tô liền không có quan hệ gì, em không phải con gái nhà họ Tô, người của nhà họ Tô, cùng em một đồng một cắc đều không có quan hệ.”
“Đúng vậy nha, em thật sự rất vui vẻ, em không phải là con gái của người đàn ông độc ác kia, em cùng bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì.” Tô Lạc Lạc nước mắt ngậm lấy mỉm cười, chuyện này thực sự làm cho cô an ủi.
Nguyên lai những năm này cô hận bất quá là một người xa lạ, một cái cùng cô không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì.
Giờ phút này, cô đột nhiên không còn hận nữa, hận những người kia đều đã buông xuống hết, cô chỉ có tức giận, tức giận Tô Vĩ Khâm năm đó đối với mẹ của cô tuyệt tình.
Khó trách năm đó nuôi dưỡng cô thời điểm, mẹ chưa hề hướng Tô Vĩ Khâm lấy một phân tiền, nguyên lai, là bởi vì bà ấy biết cô không phải là con ruột của ông ta, cho nên, bà ấy không có đòi ông ta tiền.
Tô Lạc Lạc che ngực, đau đến cô nước mắt rơi xuống.
Dạ Trạch Hạo đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô nói: “Đừng đau lòng.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta, nghĩ đến ánh mắt lần trước anh ta nhìn bác Long, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, Dạ Trạch Hạo bị cô nhìn có chút khó hiểu nói: “Em nhìn anh làm gì?”
Tô Lạc Lạc biết anh ta nhất định biết ba ruột anh ta là ai! Cho nên, cô to gan, hướng anh ta hỏi: “Dạ Trạch Hạo, ba của anh không phải là.
.
.
Bà của Long Dạ Tước chứ?”
Trong nháy mắt Dạ Trạch Hạo bị dọa đến kêu to một tiếng, anh ta có chút bối rối nắm chặt nắm đấm: “Ai nói với em như vậy?”
“Anh yên tâm, chuyện này, em chưa hề nói với bất kỳ người nào, em chẳng qua là cảm thấy anh cùng Bác Long có chút giống nhau, mà lại, lần trước ánh mắt anh nhìn bác ấy toàn là oán hận! Thật xin lỗi, em không nên loạn hỏi.” Tô Lạc Lạc vội vàng cúi đầu, tự trách nói: “Em thu hồi câu nói này, anh không cần để ý.”
Đêm nay Dạ Trạch Hạo biết một bí mật của cô, giờ phút này, trả lại cho cô một cái bí mật, cũng không phải là không thể được, anh ta mím môi cười khổ nói: “Không nghĩ tới lại bị em nhìn ra, đúng vậy, anh là con trai của người đàn ông đó, ông ta chính là người ba mà anh không muốn nhận.”
Tô Lạc Lạc thấy anh ta trực tiếp thừa nhận như vậy, cô nhìn anh ta, tràn đầy đau lòng, lần này, trái lại là cô an ủi anh ta: “Dạ Trạch Hạo, anh đừng đau lòng, chí ít anh còn biết bố của anh là ai!”
“Biết lại như thế nào? Từ đầu đến cuối anh không thể cùng ông ta nhận nhau!”
“Vì cái gì?” Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn.
“Bởi vì mẹ của anh không cho phép anh nhận ông ta, bà ấy không muốn để cho sự hiện hữu của anh chia rẽ gia đình của ông ta, hiện tại, gia đình của ông ta rất hạnh phúc.
Nếu như anh xuất hiện, em cảm thấy bọn họ sẽ còn hạnh phúc như vậy sao? Long Dạ Tước sẽ cái thứ nhất hận chết anh, bởi vì mẹ của anh tổn thương mẹ của anh ta.” Dạ Trạch Hạo cười khổ ra tiếng.
Hô hấp của Tô Lạc Lạc khó khăn, cô biết làm một người con riêng thống khổ cùng bất đắc dĩ như thế nào, bởi vì xuất thân của bọn họ không phải quang minh chính đại, không được người khác chấp nhận, càng không cho phép bại lộ dưới ánh mặt trời.
“Dạ Trạch Hạo, thật xin lỗi.”
“Không trách em, em biết, ngược lại càng tốt, trong tim anh giống như càng thêm dễ chịu hơn một chút.”
Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên cười khổ một cái nói: “Nói như vậy, con của em phải gọi anh là chú.”
“Đúng vậy nha! Đây cũng là lý do vì cái gì anh lại thích bọn nó như vậy, bởi vì có quan hệ anh cùng bọn nó chảy cùng một dòng máu!” Dạ Trạch Hạo có chút vui vẻ cười lên, quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc: “Em cũng không được phép đau lòng, em nên vui vẻ, rời khỏi những người nhà họ Tô kia.”
“Ừm! Trong lòng của em đã dễ chịu hơn một ít.” Tô Lạc Lạc cùng anh ta nhìn nhau cười một tiếng.
“Anh đưa em trở về.” Dạ Trạch Hạo nói xong, nổ máy xe rời đi.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến anh đã hiến máu, cô chăm chú nói: “Bất kể như thế nào, hôm nay thay em hiến máu, em rất cám ơn anh.”
“Không có việc gì, nếu như em thực sự muốn cảm ơn anh, vậy em ngày mai tới nhà của anh, nấu một bữa cơm cho anh, để cho anh bồi bổ thân thể.”
Tô Lạc Lạc gật gật đầu: “Tốt, em sẽ đến.”
“Em sẽ không sợ bị Long Dạ Tước phát hiện mà tức giận ư?”
Tô Lạc Lạc biết nếu Long Dạ Tước biết, hoàn toàn sẽ tức giận, thế nhưng là, cô cùng Dạ Trạch Hạo ở giữa có lẫn nhau bí mật, cô đối với Dạ Trạch Hạo vẫn là rất quan tâm.
“Vậy liền để anh ấy tức giận một chút đi!”
“Đây là các em đã quen nhau rồi?”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên, “Không có!”
“Hừ! Đừng tưởng anh không nhìn ra được, dáng dấp anh cùng anh ta giống nhau như vậy, làm sao em lại chỉ thích anh ta? Không thích anh?” Dạ Trạch Hạo có chút tức giận nói.
Tô Lạc Lạc cười lên, nhìn xem anh ta: “Xưa nay em và anh không qua lại! Mà lại, em đối với anh vẫn luôn là bạn bè.”
Dạ Trạch Hạo nhếch miệng: “Vậy thì tốt! Anh thừa nhận, lúc đầu anh tiếp cận em, cũng là bởi vì em có quan hệ cùng Long Dạ Tước, về sau anh biết em sinh hai đứa bé thì anh lại muốn tiếp cận em, sau đó, lại gần người nhà họ Long hơn.”
Tô Lạc Lạc trợn lớn mắt nói: “Cho nên, anh đối với em tốt những cái kia, đều là trong kế hoạch sao?”
“Lúc đầu là có mục đích, nhưng sau đó, là anh thực tình đối với em tốt.” Dạ Trạch Hạo câu môi cười một tiếng.
Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ cười: “Lúc ấy em cũng kỳ quái, em có cái gì tốt, vậy mà may mắn làm việc, nguyên lai, đều là một tay anh sắp xếp, thiệt thòi lúc ấy em còn cảm kích anh!”
“Anh cũng không có lợi dụng em làm chuyện gì xấu! Cho nên, chuyện lúc trước, em cũng không cần để ở trong lòng, về sau chúng ta liền trở thành bạn tốt được không! Mà bí mật của anh em che dấu thay anh.” Lần này đối với cô Dạ Trạch Hạo cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì, bởi vì, anh sẽ không lại đi đoạt phụ nữ của Long Dạ Tước.
“Yên tâm đi, nhất định em thay anh che dấu đến cùng.” Tô Lạc Lạc gật đầu đáp ứng.
Dạ Trạch Hạo quay đầu liếc nhìn cô một cái, cũng tín nhiệm cô, xe thể thao thẳng đến phương hướng của biệt thự.
Kế tiếp Tô Lạc Lạc vẫn luôn một mực nghĩ vấn đề thân thế của chính mình.
Cô là ai? Cha mẹ của cô là ai?
Tô Lạc Lạc đối với người mẹ đã qua đời kia càng có một loại cảm giác bi thống, bí mật này bà ấy vẫn luôn một mực che dấu, vì cái gì?.