Bà Thiện cầm tay Tô Lạc Lạc mãi, không muốn buông ra.
Bà ấy thấy con gái mình như vậy thì trong mắt tràn đầy sự áy náy và tự trách, sao năm đó bà lại mặc định con bé không cứu được nữa chứ? Rồi sau đó con bé sống sót thế nào, lúc đó nó mới chỉ là em bé, có tội tình gì chứ?
Bà Thiện vẫn còn nhớ lúc sinh đứa thứ hai, nó chỉ nặng hơn hai kilogam, bé tí làm lòng bà đau đến chết, vào giây phút nghe thử xem có hô hấp không, cả tâm trí bà đều sụp đổ.
Bây giờ bà ấy thật sự không dám tin con gái lại nguyên vẹn đứng trước mặt mình với dáng vẻ trưởng thành, bà thật sự quá kích động, quá kích động.
Thiện Oánh thấy ba mẹ cứ nhìn Tô Lạc Lạc mãi thì đột nhiên có chút tức giận, cầm túi xách trên ghế sô pha lên rồi nói: “Ba mẹ, con đi trước đây.” Trong giọng nói là sự oán hận rất rõ ràng.
Tô Lạc Lạc nhìn bóng lưng Thiện Oánh, lòng hơi thắt lại.
Cô biết việc mình trở lại hoàn toàn làm Thiện Oánh bị ảnh hưởng.
Bà Thiện phát hiện cô đang lo lắng nhìn theo Thiện Oánh thì vội vàng an ủi: “Lạc Lạc, đừng lo, có thể do chị con chưa thể chấp nhận ngay, sau này chúng ta sẽ hòa thuận sống chung với con bé.”
“Ba, mẹ… Con xin lỗi…” Tô Lạc Lạc xin lỗi vì cô biết sự thật nhưng lại để đến bây giờ mới nói ra.
“Con bé ngốc, người cần xin lỗi là ba mẹ mới đúng, năm đó ba mẹ đã quá sơ sẩy, không phát hiện con còn thở.” Thiện Chí Hòa nhìn con gái mình, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Đúng rồi, rốt cuộc con đã sống thế nào vậy, ba mẹ rất hối hận vì đã không kiểm tra lại lần nữa.”
“Không thể trách mẹ con được, sau khi sinh con ra thì đột nhiên mẹ con bị xuất huyết nhiều, phải nằm viện nửa tháng mới khỏe lên.
Lúc đó con đã bị y tá ôm đi rồi, ba cũng biết bệnh viện nào cũng có một khu để xử lý những đứa trẻ qua đời.
Ba thật sự không ngờ con còn sống.” Thiện Chí Hòa siết chặt hai tay, vô cùng tự trách.
Tô Lạc Lạc có thể đại khái tưởng tượng được tại sao mẹ nuôi lại tìm được mình, có lẽ khi con của mẹ nuôi vừa được sinh ra đã tắt thở nên bà ấy tự đưa nó tới phòng cho trẻ em, sau đó tìm được cô, và lúc đó cô đã thở bình thường trở lại!
Có khi là lúc ra đời thì cô không thở, sau rồi đột nhiên thở lại cũng không chừng.
“Con không trách hai người đâu, con biết ba mẹ đều là người tốt cả, nếu ba mẹ biết thì chắc chắn sẽ không bỏ con lại đâu.” Tô Lạc Lạc mỉm cười mà hai mắt đỏ bừng.
“Ừm, con yêu, con trở lại là tốt rồi, sau này ba mẹ sẽ không để con chịu khổ nữa.” Thiện Chí Hòa nhìn Tô Lạc Lạc, trong mắt tràn đầy tình thương của cha.
Nước mắt lại tràn ra khóe mi Tô Lạc Lạc, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của cha mà chỉ có sự lạnh lùng vô tình, mà bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được rồi, ánh mắt dịu dàng mà từ ái đó của ông làm lòng cô vô cùng ấm áp.
“Bác trai, bác gái, giờ Lạc Lạc đã mệt rồi, cháu đưa cô ấy về trước ạ, ngày mai cháu sẽ chở cô ấy đến nhà thăm hai bác.” Long Dạ Tước thấy trời đã khuya bèn lên tiếng.
Hai bên đã nhận nhau, sau này thời gian còn dài, không vội vàng bây giờ.
Bà Thiện lau nước mắt, đột nhiên hiểu ra: “Thảo nào con nói sợi dây chuyền có ý nghĩa rất lớn với con, thì ra ý nghĩa là ở đây, làm khó con rồi.”
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Đúng vậy ạ, vì đó là dây chuyền của mẹ nên con thích lắm.”
“Vậy mẹ tặng nó cho con luôn.”
“Không được, bác gái à, cháu cũng muốn đóng góp làm từ thiện.” Long Dạ Tước lên tiếng.
“Dạ Tước, cảm ơn cháu đã chăm sóc Lạc Lạc, hai đứa đã kết hôn chưa?” Bà Thiện tò mò hỏi.
Long Dạ Tước nhìn sang Tô Lạc Lạc, trầm giọng cười: “Cháu cũng muốn lắm chứ! Nhưng cô ấy không chịu đồng ý.”
Tô Lạc Lạc cũng hơi thẹn thùng, mím môi không nói gì.
“Dạ Tước tốt với con quá, Lạc Lạc, con đừng bỏ lỡ đấy nhé.” Bà Thiện vừa cười vừa dặn dò con gái.
“Bọn cháu đã có hai đứa bốn tuổi rồi ạ.” Long Dạ Tước lại lên tiếng.
“Gì cơ? Hai đứa có con rồi à?” Hai vợ chồng nhà họ Thiện lại hoảng hồn, có con luôn rồi, đã vậy còn bốn tuổi lận?
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Dạ, một trai một gái ạ.”
Tin tức này khiến hai vợ chồng nhà họ Thiện vừa mừng vừa sợ, không ngờ con gái họ lại có con của nhà họ Long rồi, xem ra kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Ba, mẹ, hai người cũng khuyên nhủ Thiện Oánh đi ạ! Con nghĩ chắc tối nay chị ấy bị kích thích lắm.” Tô Lạc Lạc cũng không mong mình làm cả nhà không vui.
“Con bé kia từ nhỏ đã lớn lên cạnh ba mẹ, được chiều quá nên hư, vừa rồi Dạ Tước nói con luôn để tâm đến cảm giác của con bé nên mới không nhận mặt với ba mẹ, Lạc Lạc à, con thật tốt.” Bà Thiện vừa vui mừng vừa xót xa.
Được mẹ mình khen ngợi, Tô Lạc Lạc có chút ngượng nghịu, Long Dạ Tước cầm tay cô và nói: “Đi thôi! Chúng ta về trước, ngày mai anh đưa em đến nhà.”
“Được! Vậy hai đứa về trước đi! Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp nhé.”
“Dạ! Ngày mai gặp.” Tô Lạc Lạc vẫy tay tạm biệt ba mẹ rồi cùng Long Dạ Tước ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Sau lưng, hai vợ chồng nhà họ Thiện nhìn nhau cười, nỗi vướng bận nhiều năm cuối cùng cũng tiêu tan.
Lúc ra ngoài đại sảnh, nhân viên lễ tân chờ hai người đã lâu, họ đưa sợi dây chuyền mà hôm nay Long Dạ Tước đã lấy được cho hai người.
Long Dạ Tước cầm trong tay, đưa đến trước mặt Tô Lạc Lạc: “Cho em này.
Anh vẫn chưa tặng gì cho em, đây xem như món quà đầu tiên, sau này em thích gì thì anh sẽ mua cho em bằng mọi giá.”
Món quà trị giá tám triệu thật sự làm Tô Lạc Lạc khó mà nhận được, nhưng đây là dây chuyền của mẹ, cô rất thích nó.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra nhận lấy, ngẩng đầu lên thì chạm vào đôi mắt thâm thúy đong đầy tình của người đàn ông ấy, trái tim lập tức lệch mấy nhịp.
Long Dạ Tước thấy ánh mắt của cô thì nhoẻn môi cười.
Để lấy được thứ cô thích, bắt anh làm gì anh cũng cam.
Ngồi vào trong xe, Tô Lạc Lạc mở hộp lấy sợi dây chuyền đó ra.
Cho dù ánh sáng trong xe hơi mờ nhưng nó vẫn trắng tinh và trong suốt như tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, vô cùng hiếm thấy.
“Long Dạ Tước… Cảm ơn anh.” Tô Lạc Lạc cảm kích nói với người đàn ông đang lái xe.
Long Dạ Tước hơi híp mắt lại: “Em mới gọi anh là gì đấy?”
“Long…” Tô Lạc Lạc lập tức phát hiện mình lại gọi anh bằng cả tên lẫn họ, hình như không lịch sự lắm thì phải!
“Bỏ họ anh ra, gọi lại lần nữa.” Long Dạ Tước bá đạo yêu cầu cô.
Tô Lạc Lạc cắn môi, nhẹ nhàng gọi: “Dạ Tước.”
“Lại lần nữa, anh không nghe rõ.” Long Dạ Tước vừa cười vừa nói.
Tô Lạc Lạc biết anh đã nghe thấy nhưng cô vẫn hắng giọng một cái rồi gọi: “Dạ Tước.”
Long Dạ Tước nghe thấy giọng nói trong veo của cô gọi tên mình, trái tim bất chợt rung động, vô cùng thỏa mãn.
Gọi tên anh xong, Tô Lạc Lạc cũng hơi thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên quay ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, bầu không khí bất giác trở nên có chút ái muội..