Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

chương 372: sở trạch hiên bị bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới sự điều tra của cảnh sát, Sở Trạch Hiên đã hoàn thành xong bản ghi chép lời khai.

Sau khi hô tiễn nhân viên cảnh sát rời đi, bỗng nhiên bà Sở nghiêm mặt nhìn con trai: “Trạch Hiên, con nói thật với mẹ, có phải con đã giết Lâm Mộng Di hay không?”

Sở Trạch Hiên trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ mình, anh ta biết không thể giấu được mẹ chuyện này.

Dù sao thì mẹ cũng là người sinh ra anh ta, mẹ cũng phát hiện ra những sơ hở trong lời nói vừa rồi của mình mà thôi.

Anh ta lập tức nghiến răng nói: “Đúng vậy, chính tay con đã bóp chết cô ta.

Ai bảo cô ta nhẫn tâm hãm hại con trai của con chứ, cô ta đáng chết.”

Lúc này, Sở Trạch Hiên gần như đã biến thành một ác ma, bà Sở bị dọa có chút sợ hãi, bà ta lập tức ôm lấy con trai: “Trạch Hiên, tại sao con lại giết cô ta? Bây giờ, cảnh sát cũng đã tìm tới cửa rồi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Mẹ, bình tĩnh lại, mẹ chỉ cần nhớ rõ rằng con không hề giết người.

Đêm qua, con chỉ đi uống rượu một mình mà thôi, mẹ biết chưa? Mẹ không thể lỡ miệng nói ra cho người khác được.” Ánh mắt Sở Trạch Hiên đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

Bà Sở vội vàng gật đầu, tất nhiên bà ta phải che chở cho con trai mình.

Cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống của mình thì bà ta cũng muốn bảo vệ mạng sống của con trai mình!

“Mẹ biết rồi, chắc chắn mẹ sẽ không nói ra đâu.

Trạch Hiên, nếu cảnh sát phát hiện ra toàn bộ sự thật thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Toàn bộ mọi chuyện cứ giao cho con.

Mẹ cũng đừng hỏi thêm về những chuyện không liên quan đến mình, mẹ cũng đừng lo lắng thêm nữa.” Sở Trạch Hiên nói xong, anh ta cất bước đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh ta thực sự rất muốn uống rượu say thêm một lần nữa bởi vì trong lòng anh ta cũng đang vô cùng sợ hãi.

Lâm Thiển Hạ trở về biệt thự của Quyền Quân Lâm.

Giờ phút này, cô cũng rất lo lắng, cô cắn môi đi qua đi lại trong phòng.

Bây giờ bỗng nhiên trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Mộng Di chết, Thiệu Thu phát điên rồi, mà ba cô cũng tức giận trở thành dáng vẻ như thế.

Cô còn có thể làm gì được đây?

“Thiển Hạ, nếu em lo lắng, bây giờ anh sẽ qua chỗ ba em, anh sẽ đến bên cạnh trông coi ông ấy.” Quyền Quân Lâm bước tới, vòng tay qua eo của cô an ủi.

Lâm Thiển Hạ quay người lại nhìn anh, cũng toát ra vẻ cầu khẩn: “Thật sao? Vậy anh qua đó xem chừng ba em một chút đi! Nếu Thiệu Thu lại trông thấy em thì chắc chắn bà ta sẽ suy sụp thêm một lần nữa.”

“Được! Giao chuyện này cho anh, em yên tâm chờ đợi ở nhà đi.” Quyền Quân Lâm nói xong, hôn côl một cái rồi xoay người đẩy cửa rời đi.

Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại.

Vì sao toàn bộ chuyện này lại xảy ra chỉ trong một ngày này chứ?

Cảnh sát và Lâm Bằng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ việc điều tra cái chết của con gái mình.

Đây là trách nhiệm của một người ba phải gánh vác, ông ấy muốn bắt được hung thủ để hắn ta phải bị pháp luật nghiêm khắc trừng trị.

“Ngài Lâm, ông còn thông tin nào muốn cung cấp không?” Cảnh sát hỏi ông ấy.

“Các người nên điều tra thêm các đoạn video camera giám sát trên đường cao tốc, kiểm tra xem có chiếc xe khả nghi nào chạy sau theo dõi con gái của tôi hay không? Tôi tin rằng hung thủ cũng đã theo đến đó.” Trông Lâm Bằng rất mệt mỏi nhưng vô cùng kiên định khi nói ra.

“Ý của ông là ông vẫn nghi ngờ chuyện này do Sở Trạch Hiên gây ra sao?”

“Các người không kiểm tra thì làm sao biết không phải anh ta làm chứ? Tôi nhận ra xe của anh ta, các người để cho tôi xem qua các video giám sát đó đi!” Lâm Bằng không từ bỏ.

Cảnh sát cũng muốn điều tra ra sự thật của chuyện này càng sớm càng tốt.

Bọn họ bắt đầu tìm kiếm đoạn video trong khoảng thời gian đó từ cục giao thông bên kia, nhưng chỉ trông thấy hình ảnh Lâm Mộng Di đang lái xe dọc đường, chạy như bay trên đường cao tốc.

Cô ta còn chạy lên đoạn đường vượt bên trên với tốc độ đáng báo động khiến lòng người kinh hãi.

Có vẻ như khi đó Lâm Mộng Di đang cực kỳ sợ hãi những gì mình đã gây ra và đang bỏ trốn.

Trên đoạn đường phía sau lưng cô ta, Lâm Bằng không khỏi tiếp tục nhìn chăm chú vào các chiếc xe như thể ông ấy muốn nhìn rõ xem có xe của Sở Trạch Hiên trong đó hay không.

Mặc dù lúc này, đôi mắt già nua cũng có chút mờ đi, thế nhưng ông ấy vẫn không nháy một cái nhìn chằm chằm xe trong video.

Đến đoạn đường cao tốc cuối cùng, bỗng nhiên Lâm Bằng trông thấy một chiếc xe Bentley quen thuộc.

Ông ấy vội vàng kêu lên: “Tạm dừng ở chiếc xe này một chút, để tôi nhìn biển số xe.”

Cảnh sát lập tức tạm ngừng hình ảnh của chiếc xe này lại, biển số xe kia hiện ra đầy rõ ràng, Lâm Bằng lập tức hét to: “Là Sở Trạch Hiên, là chiếc xe được Sở Trạch Hiên đứng tên, là của anh ta.”

Cảnh sát lập tức xem trọng thông tin này.

Bọn họ nhanh chóng điều tra ra danh tính của chủ nhân chiếc xe này, quả nhiên nó được đứng tên bởi Sở Trạch Hiên.

Hơn nữa, qua vài tấm ảnh chụp nhanh cũng có thể trông thấy Sở Trạch Hiên đang ngồi ở trong xe lúc đó.

Bởi vì không có camera giám sát trên đoạn đường tiến vào hiện trường xảy ra vụ án sát hại Lâm Mộng Di.

Nhưng sau khi cảnh sát kiểm tra đường cao tốc, bọn họ không phát hiện được Sở Trạch Hiên và Lâm Mộng Di cùng xuất hiện trong các bức ảnh khác được chụp trên con đường này.

Có thể suy luận rằng sự xuất hiện của bọn họ là một trước một sau di chuyển lên ngọn núi kia.

Lúc này, đội trưởng bước đến đây, sau khi anh ta phân tích những chứng cớ này xong, tay anh ta ra hiệu nói: “Bắt người đi!”

Lúc này, Quyền Quân Lâm từ ngoài cửa bước vào, đội trưởng chào hỏi anh ấy một câu: “Ngài Quyền, ngài đã đến rồi.”

Quyền Quân Lâm ngồi bên cạnh Lâm Bằng an ủi: “Bác trai, mọi chuyện sẽ được điều tra rõ thôi.”

“Chính là Sở Trạch Hiên đã làm, tôi có thể chắc chắn xác định rằng chính là anh ta đã làm.” Nói xong, Lâm Bằng nói với Quyền Quân Lâm.

“Quân Lâm, bác muốn cháu chuẩn bị sẵn sàng.

Bác muốn cháu thu mua lại tập đoàn Sở thị khiến cho bọn họ phải tiêu đời, để cho bọn họ phải trả giá đắt.” Lâm Bằng tức giận đến mức nghiến răng.

Quyền Quân Lâm gật đầu: “Được! Cháu sẽ thu mua tập đoàn Sở thị.”

Lúc này, Sở Trạch Hiên đang ngồi trong quán bar! Anh ta uống đến mức đã hơi say rồi, trong đầu của anh ta đều là đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta trước khi chết của Lâm Mộng Di, bỗng nhiên Sở Trạch Hiên cảm thấy hối hận.

Trên thực tế, cuộc sống sau này của Lâm Mộng Di cũng đã rất thê thảm rồi.

Cho dù anh ta không giết cô ta đi chăng nữa thì cả đời này cô ta cũng sống không bằng chết.

Tuy nhiên, việc cô ta hại chết con của anh ta thực sự nằm ngoài sức chịu đựng của anh ta.

Xe của Sở Trạch Hiên đã một mạch chạy theo đến tận trước cửa quán bar này!

Lúc này, Sở Trạch Hiên đang tập trung uống rượu một mình, bỗng nhiên có người đến vỗ vai của anh ta, anh ta lập tức lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào tôi!”

Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nam cực kỳ nghiêm nghị: “Sở Trạch Hiên, lệnh bắt giữ anh đã được phê duyệt.

Xin anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát.”

Sở Trạch Hiên quay người lại, chỉ bắt gặp năm nhân viên cảnh sát đang đứng ở phía sau lưng anh ta, tất cả bọn họ đều đang nhìn chăm chú vào anh ta.

Anh lập tức muốn bỏ chạy, cảnh sát cũng chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế mà đè anh ta xuống đất, rồi dùng còng tay để khóa tay anh ta lại.

Sở Trạch Hiên không ngờ mình lại bị bắt nhanh như vậy.

Tất nhiên, trong lòng anh ta cũng đã dự đoán được rằng anh ta đã để lại quá nhiều sơ hở trong chuyện này, sớm muộn gì thì cảnh sát cũng sẽ tìm đến cửa.

“Cô ta chết là đáng đời, cô ta đáng chết, cô ta là một người phụ nữ đê tiện.” Sở Trạch Hiên say rượu mắng to.

Nhân viên cảnh sát không nói tiếng nào áp tải anh ta lên xe, lái thẳng về phía đồn cảnh sát.

Lâm Bằng nghe tin Sở Trạch Hiên bị bắt thì lúc này ông ấy mới nhẹ lòng mà thở dài một hơi, nhưng nỗi đau mất con gái vẫn còn in đậm nơi đáy lòng, cộng thêm chuyện người vợ hiện tại của ông ấy cũng đã phát điên rồi.

Ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình mình sẽ có ngày trở nên thê thảm như vậy, đây cũng là chính do bàn tay ông ấy tạo nghiệt mà ra.

Lâm Thiển Hạ nghe tin Sở Trạch Hiên bị bắt, cô ấy cũng hiểu được rằng cái chết của Lâm Mộng Di chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến anh ta, Sở Trạch Hiên chính là một người có tâm địa độc ác.

Năm đó, khi Lâm Mộng Di tranh giành muốn gả cho anh ta, nhưng cuối cùng đó lại là sự bất hạnh của cô ta.

Bây giờ khi Lâm Thiển Hạ nhớ lại, cô ấy cũng chỉ biết thở dài một tiếng mà thôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio