Trình Phương thấy cô ánh mắt nghiêm túc nói
– Tô Lạc Lạc, tôi biết cô là bạn tốt của Hạ Tần nhưng quy tắc của chỗ chúng tôi không có ngoại lệ, cô có một tháng thử việc, hiện giờ tạm thời, tạm thời do tôi sắp xếp công việc cho cô.
Nếu sau một tháng không thông qua, chúng tôi sẽ không mời cô làm việc tiếp.
Tô Lạc Lạc lập tức sững sờ:
– Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, không để chị Phương thất vọng.
– Được, chỗ chúng tôi cần người có sức sống.
Chị Phương nói xong, điện thoại trước mặt cô vang lên, cô nhận điện thoại:
– Alo, xin chào.
Cô ta vừa nghe điện thoại vừa viết ra giấy:
– Được, mười giờ, trang điểm cho cô Lý, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt.
Nghe điện thoại xong, Trình Phương nhìn Tô Lạc Lạc nói
– Lát nữa tôi sẽ đưa danh sách khách hàng của công ty cho cô xem.
Cô học thuộc thân phận của họ, nhớ kỹ.
Tôn chỉ phục vụ của chúng ta là để khách hàng được hưởng thụ như thượng đế.
– Vâng, tôi nhất định cố gắng.
Tô Lạc Lạc không dám lơ là.
Trình Phương lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển danh sách khách hàng dày đưa cho nàng:
– Cô sang phòng nhỏ bên cạnh xem đi.
Trong một tuần nhớ xem xong thân phận của những khách hàng này, đây chính là nhiệm vụ của cô.
– Được.
Tô Lạc Lạc gật gật đầu, nhận danh sách xong đi vào phòng.
Trình Phương than nhẹ một tiếng.
Tối hôm qua Hạ Tần gọi điện thoại cho cô, để cô như thế nào cũng phải giữ lại Tô Lạc Lạc để cô ấy vượt qua vòng thử việc.
Hiện giờ Trình Phương có thể làm chính là cố gắng dạy cô, còn có thể ở lại đây hay không chỉ có thể trông vào khả năng của cô ấy.
Phải biết rằng YO đã từng tuyển dụng nhiều người không thông qua thử việc nhưng cuối cùng vẫn bị đào thải.
Trong phòng họp nhỏ, Tô Lạc Lạc mở ra trang đầu tiên trong danh sách khách mời.
YO quả nhiên rất coi trọng khách hàng, mỗi một người khách đều có ảnh, tên, thân phận còn có miên tả về tác phẩm hoặc thành tựu của họ.
Tô Lạc Lạc bắt đầu xem từ trang đầu tiên, những người khách này đều là người có thân phận, có danh tiếng và địa vị.
Bởi vì chỉ có những người này mới có thể chịu được chi phí ở đây, mới có thể mời được chuyên gia trang điểm và tạo hình.
Tô Lạc Lạc cố gắng nhớ trang thứ nhất sau đó đến trang thứ hai.
Khi nhìn thấy bức ảnh kia cô lập tức oa lên một tiếng, đây không phải là thần tượng của Hạ Tần sao? Dạ Trạch Hạo.
Trong ảnh người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng nhìn từ ảnh chụp khiến cho người ta cảm giác một khí chất không giống người thường.
Khó trách anh ta vào giới giải trí chưa đầy ba năm, đã trở thành siêu sao.
Nghe nói, chỉ cần diễn viên nữ từng hợp tác với anh ta đều có thể nổi tiếng dựa vào danh tiếng của anh ta.
Tô Lạc Lạc không nghĩ anh ta cũng là khách hàng của chỗ này.
Xem ra, YO quả nhiên không giống những nơi khác, tiền đồ vô lượng.
Tô Lạc Lạc tiếp tục xem, khi cô lật đến trang thứ , bởi vì vừa rồi cần nhớ nhiều nên cô gần như đã không nhớ được nữa.
Nhưng, khi lật đến trang thứ , cô giật mình bị dọa tỉnh táo lại.
Chỉ thấy ảnh chụp ở đầu trang thứ sáu chính là Tô Vũ Phỉ.
Thân phận là Đại tiểu thư của tập đoàn Tô thị, mợ chủ tương lại của tập đoàn Long thị.
Thân phận này cũng đủ khiếp sợ không thể xem thường.
Ngay cả mọi người ở YO cũng biết Tô Vũ Phỉ là mợ chủ tương lai của nhà họ Long.
Trái tim của Tô Lạc Lạc trầm xuống tận đáy.
Khi làm việc rất có thể cô sẽ gặp được Tô Vũ Phỉ.
Trời ạ, tốt nhất không cần phải gặp.
Nếu gặp cô ta, chắc sẽ bị cô ta làm khó dễ.
Tô Lạc Lạc cắn môi tiếp tục xem tiếp.
Buổi trưa Trình Phương đi vào
– Đã đến giờ cơm trưa, chúng ta tự mình giải quyết.
Bên cạnh có nhà ăn, cô có thể sang đấy ăn cũng tiện.
– Vâng.
Tô Lạc Lạc cười nói.
– giờ tôi có một người khác đến đây, cô làm trợ lý cho tôi.
– Được.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng gật đầu, cô có thể cảm giác được Trình Phương coi trọng cô.
Đây là công của Hạ Tần, thật sự phải cảm ơn người bạn tốt này.
Tô Lạc Lạc ăn cơm trưa đơn giản ở nhà ăn bên cạnh sau đó nhanh chóng quay lại nghiên cứu danh sách khách hàng.
giờ , Trình Phương nói với cô
– Đi cùng tôi lên tầng .
Tô Lạc Lạc lập tức đi cùng cô, đến tầng , thấy một cô gái trung niên ngồi đó.
Tô Lạc Lạc nhớ hình như là phu nhân của một chính trị gia.
– Bà Lâm, ngài tới rồi, đã mấy ngày không gặp.
– Ừ, chiều này tôi có một hội nghị nhỏ, lại đây để trang điểm.
– Vâng.
Trình Phương cười đi đến gần bà
– Lạc Lạc, rót cho bà Lâm một chén nước.
Tô Lạc Lạc vội vàng rót cho bà một cốc nước ấm.
Bà Lâm quay người lại thấy cô hỏi
– Đây là người mới.
Tô Lạc Lạc lễ phép cười, Trình Phương gật đầu nói
– Là người mới vẫn cần dạy dỗ.
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh thấy Trình Phương dùng không đến nửa tiếng đã trang điểm, lựa chọn trang phục cho Bà Lâm nhìn rất thời thượng và sang trọng.
Lớp trang điểm che khuất làn da có chút tiều tụy của bọ, khiến bà trong rạng rỡ động lòng người.
– Đúng là ở đây tôi tin tưởng nhất là kỹ thuật hóa trang của cô, thanh toán đi.
– Vâng, ngài đi thong thả.
Tiễn bà Lâm đi Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương hỏi
– Chị Phương, kỹ thuật của chị quá tuyệt.
– Trong ngành này, nếu không có tài năng không thể tồn tại, cô cũng phải học cho tốt.
– Vâng, tôi biết rồi.
Tô Lạc Lạc gật gật đầu.
Đúng lúc này một trợ lý dưới lầu vội vã chạy vào
– Chị Phương, không tốt vừa mới nhận được điện thoại của trợ lý của cậu Dạ, nói ba giờ cậu ấy có buổi thông báo quan trọng hiện giờ bọ họ sẽ đến làm chúng ta chuẩn bị.
– Giờ đã giờ .
Vẻ mặt Trình Phương cũng hiện lên chút lo lắng.
Tô Lạc Lạc nhìn trợ lý hỏi
– Cậu Dạ chính là Dạ Trạch Hạo sao?
– Đúng, anh ấy là khách quen của chúng tôi.
Chưa đến năm phút đồng hồ đã thấy rất đông người đi vào sảnh.
Một người đại diện hai trợ lý, ba vệ sĩ vây quanh một người đàn ông nhìn như chưa tỉnh ngủ.
Thân hình mảnh khảnh của anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, mũ trùm đầu, chân đi dép lê.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, đây là thần tượng của Hạ Tần? Dạ Trạch Hạo?
Cô sống ở nước ngoài năm, bị hai đứa trẻ chiếm hết thời gian ngay cả thời gian xem tin tức giải trí cũng không có.
Trong năm này, thế giới của cô chỉ có đứa trẻ, kiếm tiền bỉm sữa làm sao có thời gian để ý đến những chuyện khác.
Trình Phương vội chạy lên đón
– Cậu Dạ, cậu đến rồi, nhanh lên tầng đi.
Ở đây ngoài trang điểm còn có tạo hình.
Nhìn cách ăn mặc của Dạ Trạch Hạo rõ ràng không thể xuất hiện trước công chúng cho nên người tạo hình lập tức lựa chọn quần áo cho anh ta.
Tô Lạc Lạc đứng một bên nhìn người đàn ông đi qua bên cạnh mình, anh ta ngồi xuống ghế, lười biếng ngẩng đầu lên, bỏ mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt trắng sáng với những góc cạnh sắc nhọn.
Anh ta nhướng mày lông mi dài hơi cong che mí mắt, anh ta giống như còn đang ngủ..