Chương : Sóng ngầm nơi buổi tiệc
Đại sảnh rực rỡ hoa lên, huy hoàng chói mắt đang chiêu đãi những danh nhân.
Tấm thảm màu vàng lót đường cao cấp được trải ra, mười cột La Mã khổng lồ xếp song song nhau ngay giữa sảnh tiệc, phù điêu thiên sứ khắc trên cột sống động như thật, dường như muốn lập tức sải cánh bay đi.
Mà những người khách quý đang trò chuyện rôm rả, không khí có chút lười biếng nhưng ưu nhã, sang trọng.
Lúc Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước cầm tay dắt vào cô vô cùng kinh ngạc bởi phong cách được trang trí ở đây, cô cứ như đang bước vào cung điện thời La Mã vậy, Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước cầm tay đi thẳng một mạch đến trước mặt một đôi vợ chồng sang trọng , âm thanh xưng hô trầm thấp ưu nhã: “Dượng, cô.”
Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm, đây là dượng và cô của Long Dạ Tước? Cô hốt hoảng rút tay về, trước mặt người thân của anh cô không có thói quen thân thiết quá với anh.
“Dạ Tước, cảm ơn con đã đến tham dự.”
“Buổi tiệc từ thiện của cô con nhất định phải đến chứ, hơn nữa còn phải tận lực ủng hộ.” Long Dạ Tước cười cười
Mà lúc này, người phụ nữ xinh đẹp sang trọng nhìn qua Tô Lạc Lạc đang đứng bên cạnh anh, ưu nhã cười nói: “Đây chẳng lẽ là mẹ của cháu trai và cháu gái của cô sao!”
Tô Lạc Lạc cười nhẹ: “Xin chào.”
“Xin chào, tôi là Long San, là cô của Dạ Tước, là người tổ chức buổi tiệc này.” Long San đưa tay ra.
Tô Lạc Lạc vội vã lịch sự bắt tay lại với bà ấy, cười nhẹ tự mình giới thiệu: “Xin chào, cháu là Tô Lạc Lạc.”
Khó trách tối hôm qua Long Dạ Tước không đi không được, thì ra là do cô của anh là người đứng ra tổ chức buổi tiệc!
Nhưng mà Tô Lạc Lạc cũng có suy nghĩ chắc chắn cô và dượng của anh không phải một đôi vợ chồng bình thường, có thể tổ chức ra buổi tiệc xa hoa như thế này lại còn mời được rất nhiều người nổi tiếng tham dự nhất định địa vị của bọn họ rất cao.
“Lạc Lạc, tối nay tôi sẽ hơi bận, cháu để Dạ Tước đi cùng cháu nhé! Cháu cứ thoải mái ăn uống vui chơi vui vẻ nhé!”
“Cảm ơn ạ, cháu biết rồi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy Long San rất thân thiện.
Long Dạ Tước nắm tay cô: “Chúng ta đi ăn chút gì trước đã.”
“Người đó là cô của anh à! Bà ấy làm gì vậy?”
“Bà ấy được biết đến là ‘mẹ’ của những tổ chức từ thiện ở Trung Quốc, hằng năm các tổ chức từ thiện mà bà ấy khởi xướng sẽ trở thành tâm điểm của những cuộc tụ tập của những người nổi tiếng và doanh nhân giàu có.” Long Dạ Tước cúi người nhỏ giọng giải thích ở bên tai cô.
Vừa nãy Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy được sự nhân ái lương thiện trên người của Long San, cô chớp chớp mắt: “Vậy ở chỗ này tối hôm nay là tổ chức buổi tiệc từ thiện sao?”
“Tôi nay ở đây có hoạt động đấu giá, nếu chút nữa em thích cái gì thì có thể trực tiếp nói cho anh biết, anh sẽ đấu giá cho em.”
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu: “Em không cần.” Bây giờ cô cảm thấy không biết bản thân mình đang nợ anh cái gì nữa nhưng cô không muốn nhận đồ của anh nữa.
Long Dạ Tước trầm thấp cười: “Em không cần phải khách sáo với tôi.” Nói xong cánh tay tự nhiên quàng qua vai cô, thân thể Tô Lạc Lạc lập tức bị kéo căng vài phần, người đàn ông này có cần phải tự nhiên vậy không?
Bọn họ đi đến chỗ tiệc đứng tự phục vụ, ở cửa lớn, một đôi tuấn nam mỹ nữ rảo bước tiến vào, Dạ Trạch Hạo quét mắt bốn phía rồi nhìn thấy được chủ sự của tối nay Long San, anh ta và Hạ Dung cùng cất bước qua.
“Trạch Hạo, cháu đã đến rồi à, hoan nghênh hoan nghênh.” Long San cười gọi với anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn người phụ nữ xinh đẹp và hào phóng này, trong mắt hiện lên tia thở dài u ám nhưng anh ta vẫn vô cùng lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Dì Long, đã lâu không gặp.”
Long San nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, từ lần đầu tiên cậu đến nhà bà ăn cơm bà đã đặc biệt có cảm tình thân thiết với cậu bé này rồi, giờ phút này, bà vẫn đối xử dịu dàng với cậu bé y như là con của chính mình.
“Trạch Hạo, chơi vui nhé.”
“Xin chào dì Long.” Hạ Dung cũng rất tự hào khi có thể tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện quy mô lớn như vậy.
“Xin chào.” Long San nói xong thì trợ lí bên cạnh nói nhỏ vào tai bà ấy, rồi gọi bà đi.
Đáy lòng Dạ Trạch Hạo có chút chờ mong, vừa đi vừa quan sát khách khứa xung quanh, sau lưng, Hạ Dung lập tức đuổi kịp anh ta: “Trạch Hạo, anh chờ em với.”
Dạ Trạch Hạo nhìn thoáng qua đại sảnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta quay người đi về phía khu tiệc đứng buffet tự phục vụ. Anh ta biết nếu như cô gái này đến thì nhất định sẽ đi dạo một vòng ở trong khu vực ăn uống.
Trong khu nhà ăn, âm nhạc được bật lên, những ngọn đèn nhấp nháy xen kẽ vào nhau tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ, mà đối diện cô là thân hình cao ngất cường tráng đang ngồi, Long Dạ Tước.
Ánh mắt Hạ Dung cũng nhìn thấy Tô Lạc Lạc, trong lòng cô lập tức tràn ngập oán hận, bây giờ Hạ Dung cô vậy mà trở thành thế thân của một người phụ nữ khác, cảm giác này làm cô ta vô cùng khó chịu.
Dạ Trạch Hạo chọn một chỗ có thể nhìn thấy Tô Lạc Lạc rồi ngồi xuống, bên trong đây ánh đèn cũng không sáng lắm, cộng thêm việc bị cản trở bởi các vật trang trí nên Tô Lạc Lạc không có phát hiện ra Dạ Trạch Hạo.
Hạ Dung gọi hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ, cô đưa một ly cho Dạ Trạch Hạo, tự mình buồn bực cầm một ly, thấy ánh mắt Dạ Trạch Hạo vụng trộm nhìn qua Tô Lạc Lạc, cô ta thở dài: “Bên cạnh của cô ấy không phải có Long Dạ Tước rồi sao? Anh vẫn chưa từ bỏ ý định với cô ấy à?”
Dạ Trạch Hạo làm như không nghe thấy, cầm ly rượu đỏ lên, vừa uống vừa thưởng thức từng cái nhăn mày, từng nụ cười của Tô Lạc Lạc ở đối diện.
Tối nay Tô Lạc Lạc ăn mặc trang điểm rất thích hợp với cô, mảnh mai , thanh tú, ngây thơ nhưng lại gợi cảm, một vẻ đẹp có chút mâu thuẫn nhau.
Không biết cô cùng Long Dạ Tước đang nói chuyện gì mà cô lúc thì nheo mắt tò mò mỉm cười, lúc thì đảo mắt như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Đừng nhìn cô ấy nữa được không? Lẽ nào đêm nay em chưa đủ đẹp sao?” Hạ Dung đột nhiên có chút tức giận chất vấn.
Dạ Trạch Hạo dừng ánh mắt, quay đầu lại nhìn cô ta: “Cô rất đẹp.”
“Nếu như em cũng đẹp vậy sao anh còn nhìn cô ấy?” Hạ Dung có chút không phục hỏi anh.
“Phụ nữ xinh đẹp bên cạnh tôi nhiều lắm nhưng mà người tôi muốn chỉ có một.” Dạ Trạch Hạo nói như đang đùa cợt.
Hạ Dung cắn môi nhìn tô Lạc Lạc ở phía đối diện, cô ta cảm thấy tức giận không thể giải thích được, Tô Lạc Lạc hẳn là cô gái may mắn nhất mà cô ta từng gặp, nhưng mà đêm nay, cô ta sẽ không để cô may mắn như vậy nữa.
Tại lối vào đại sảnh, Tô Vũ Phỉ khoác tay Lâm Phi, cậu chủ nhà họ Lâm xuất hiện. Cô ta vừa xuất hiện liền cảm thấy ánh mắt phức tạp từ bốn phía nhìn về phía cô, cô đã từng đính hôn cùng Long Dạ Tước, làm nên địa vị vang dội của cô ta trong giới người nổi tiếng, mà hôm nay, cô ta mất đi vòng hào quang sáng chói, lại còn đi cùng một người đàn ông xấu xí xuất hiện ở đây, làm sao cô ta có thể dễ chịu được?
Nhưng mà cô ta nhẫn nhịn bởi vì buổi tối hôm nay, mục đích cô ta chỉ có một đó chính là tặng một phần ‘lễ vật’ cho Tô Lạc Lạc.
Long San nhìn thấy cô ta cũng không có thành kiến gì mà ngược lại còn gần gũi bác ái.
“Cô, đã lâu không gặp rồi.” Tô Vũ Phỉ cũng không thay đổi cách xưng hô.
“Ngữ Phù đến rồi đấy à, cùng cậu chủ Lâm chơi vui vẻ nhé.”
Tô Vũ Phỉ đỏ mặt xấu hổ, cô ta biết đêm nay Long Dạ Tước chắc chắn sẽ tham dự buổi tiệc này mà Tô Lạc Lạc cũng nhất định sẽ đến!
Cô ta thì thầm với Lâm Phi một tiếng rồi bắt đầu tìm kiếm mọi ngõ ngách trong đại sảnh.
Chương : Người ba cặn bã tìm đến cửa
Rốt cuộc Tô Vũ Phỉ cũng tìm được thân ảnh của Tô Lạc Lạc ở bên trong tiệc đứng, nhìn thấy cảnh cô và Long Dạ Tước tình cảm lãng mạn ngồi trên ghế, dưới tay áo cô ta khẽ nắm chặt bàn tay, oán hận gặm nhấm lòng cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ cần xác định Tô Lạc Lạc có xuất hiện ở đây là được, thời gian kế tiếp cô ta tự có biện pháp.
Tô Vũ Phỉ đã tham gia không ít các buổi tiệc như thế này tự nhiên cũng biết có nhiều người đến đây là có mục đích, mà những người đàn ông có vẻ ngoài hào nhoáng thực chất mục đích cuối cùng của bọn họ ngoài trừ lợi nhuận ra còn có phụ nữ trong buổi tiệc.
Cho nên, bình thường ở bên trong buổi tiệc đều sẽ có sắp xếp phòng nghỉ hoặc sảnh nghỉ ngơi, cô ta chỉ cần đưa Tô Lạc Lạc đến một trong những căn phòng đó thì tự nhiên sẽ có đàn ông săn tìm mỹ nữ đi vào, đến lúc đó, Tô Lạc Lạc bị tác dụng của thuốc khống chế cũng sẽ khao khát mà leo lên như một con chó cái đói.
Lúc Tô Vũ Phỉ đang muốn rời đi thì đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú khác, cô ta có hơi giật mình, Dạ Trạch Hạo cũng ở đây sao?
Nhớ tới người đàn ông trước kia cô ta đã từng rung động, bây giờ ngồi đối diện anh là một nữ minh tinh gợi cảm, trong lòng cô ta thực sự không thoải mái, Tô Vũ Phỉ đối với yêu cầu ngoại hình của đàn ông vô cùng cao. Người giống như Lâm Phi, tuy là trong nhà có tiền nhưng tướng mạo của anh ta làm cho cô ta cảm thấy hết khẩu vị, cho nên cuối cùng Tô Vũ Phỉ vẫn là thích giàu có cao ráo đẹp trai.
Ví dụ như Long Dạ Tước, ví dụ như Dạ Trạch Hạo.
Hai người bọn họ có một số điểm tương tự nhau nhưng tính cách thì khác biệt, tuy nhiên khuôn mặt của bọn họ lại có nhiều điểm giống nhau đến kinh ngạc.
Tô Vũ Phỉ quay trở lại sảnh tiệc, đợi Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đi ra đây cô ta lại tìm cơ hội.
Không lâu sau, vợ chồng Tô Vĩ Khâm cũng tới, loại tiệc từ thiện thế này tuy rằng phải tốn chút ít tiền nhưng ở đây có thể gặp được những người mà bình thường không thể kết bạn nổi, cho nên rất nhiều người đều tình nguyện bỏ ra một mớ tiền đổ vào tiệc từ thiện cũng thuận lợi kết giao bạn bè rộng rãi trong buổi tiệc, tìm cơ hội làm ăn.
Buổi tiệc buffet của tối nay vô cùng ngon miệng nhưng mà Tô Lạc Lạc cảm thấy bản thân không thể ăn tiếp nổi nữa rồi, nếu như tiếp tục ăn nữa thì phần bụng sẽ phình ra mất. Cô ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng rồi nhìn sang người đàn ông phía đối diện, đã hơn hai mươi phút rồi, hình như anh vẫn chưa ăn cái gì cả.
“Sao anh không ăn đi!”
“Tôi không thích ăn đồ ở đây.” Long Dạ Tước nhấp một ngụm rượu đỏ, ưu nhã thưởng thức, buông ly xuống nói: “Chúng ta đi đến đại sảnh đi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Đúng lúc này, mọi người trong nhà ăn cũng vội vã đi về phía đại sảnh, lúc Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đang đi về phía đại sảnh thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà Dạ Trạch Hạo cũng đang nhìn cô, hai người đứng cách nhau vài mét, mắt nhìn chằm chằm đối phương.
“Anh cũng đến rồi à?” Tô Lạc Lạc cất tiếng trước.
Đôi mắt đen của Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Hạo, môi mỏng mím chặt như lưỡi dao sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Mà ánh mắt của Dạ Trạch Hạo cũng nâng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng như cũ nhìn chằm chằm vào anh, bốn phía xung quanh hai người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ như có những thanh kiếm vô hình đang đung đưa.
Tô Lạc Lạc đứng chính giữa bọn bọ, cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ngột ngạt khó hít thở, hơi thở của cô có chút không thông.
Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn ngạo nghễ ôm lấy eo cô, vừa bị ôm, Tô Lạc Lạc liền cảm thấy có chút bị nghẹn, bị Long Dạ Tước mang đi cách xa Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc có chút chật vật bị Long Dạ Tước ôm đến dưới cây cột La Mã, anh có chút tức giận đè cô lên cây cột: “Em đừng quên tối nay em là bạn gái đồng hành đi cùng anh đấy, anh không cho phép em cùng người đàn ông khác mắt đi mày lại.”
Tô Lạc Lạc cau mày phản bác lại: “Em chỉ chào hỏi với bạn bè mà thôi.”
Toàn thân Long Dạ Tước toát ra khí thế áp bức, anh nghiêng người áp sát vào nói: “Chào hỏi cũng không được.”
Hai tay Tô Lạc Lạc rũ xuống bên người, lúc này cô không khỏi tức giận, tay nắm chặt thành quyền: “Anh đừng có độc tài như thế có được không!”
“Anh độc tài như thế nào? Tối nay em nên ngoan ngoãn ở cạnh anh. Nếu anh thấy em nói thêm một lời nào nữa với người đàn ông kia thì tối nay em đừng hòng mong nghĩ đến chuyện tốt.”
“Hừ! Vậy anh có thể làm gì?”
“Anh sẽ để bọn nhỏ ở nhà ba mẹ anh, đồng thời cũng cho em nhận thức được người đàn ông như anh có thể làm được gì!” Lời nói cuối cùng của Long Dạ Tước vô cùng mờ ám áp vào tai cô nói.
Toàn thânTô Lạc Lạc nổi lên một trận lạnh giá, tất nhiên cô biết anh đang ám chỉ điều gì, đêm hôm đó vào năm năm trước như một cơn ác mộng cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô thề rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ để đàn ông đụng vào người cô nữa.
Tô Lạc Lạc tuy rằng tức giận nhưng không dám nói, sự uy hiếp của Long Dạ Tước có tác dụng rồi.
Tuy nhiên một màn này bị Tô Vũ Phỉ ở cách đó không xa nhìn thấy, cô ta tuy rằng không nghe rõ ràng bọn họ đang nói gì nhưng có thể trông thấy Long Dạ Tước tư thế mờ ám ôm Tô Lạc Lạc khóa chặt vào trên cây cột La Mã, trong mắt cô ta hai người dường như đang tán tỉnh.
Tô Vũ Phỉ tức giận đến mức móng tay đều ghim cả vào lòng bàn tay, năm năm nay số lần cô ta và Long Dạ Tước nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, mà bây giờ Tô Lạc Lạc lại có mị lực đến mức có thể hấp dẫn được Long Dạ Tước công khai ân ái tình cảm với cô, có thể thấy được lúc bình thường hai người sinh hoạt cùng nhau cô dùng không ít công phu nhỉ.
Nói không chừng bây giờ mỗi đêm cô đều chủ động bò lên giường của Long Dạ Tước vậy!
Tô Vũ Phỉ đố kị đến mức sắp không thở nổi nữa.
“Anh Long, ngài thị trưởng mời anh qua đó một chuyện.” Một vị quản lí đi đến nói với Long Dạ Tước.
Ánh mắt Long Dạ Tước nặng nề rơi vào trên người Tô Lạc Lạc: “Anh qua đó xem thử, em ngoan ngoãn ở chỗ này đừng đi lung tung nhé.”
“Em biết rồi.” Tô Lạc Lạc có chút tức giận cắn môi trả lời.
Long Dạ Tước đi theo người quản lí đó rồi Tô Lạc Lạc mới dám thở phào một hơi, cầm một ly rượu từ người phục vụ bên cạnh, mà đúng lúc này bên cạnh cô đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp ra vẻ ôn hòa: “Lạc Lạc.”
Toàn thân Tô Lạc Lạc rùng mình một chút, mặc dù cô không đáp lại cũng biết được người vừa gọi tên cô phía sau lưng là ai.
Thân thể Tô Lạc Lạc cứng đờ không động đậy, cũng không quay đầu lại nhìn ông ta.
“Lạc Lạc, ba có thể tâm sự cùng con không?” Giọng Tô Vĩ Khâm nghe có vẻ rất ôn nhu và hiền lành.
Tô Lạc Lạc hít sâu, quay đầu, nhìn chằm chằm cái người gọi là ba: “Thật xin lỗi, tôi và ông không có gì để nói cả.”
“Năm đó ba không phải thực sự cố ý muốn vứt bỏ mẹ con con, là ba có nỗi khổ tâm riêng…” Tô Vĩ Khâm nói bản thân thành một người thâm tình.
Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông đã không cần tôi thì đáng lẽ năm đó ông không nên sinh ra tôi, nếu ông đã sinh ra tôi lại vứt bỏ tôi vậy thì xin ông đời này hãy cách xa tôi một chút.”
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm hơi thay đổi, nhìn đứa con gái này có chút kinh ngạc, ông có hơi giật mình, tại sao Tô Lạc Lạc lớn lên lại không giống mẹ của mình năm đó? Tuy đều là một dạng xinh đẹp nhưng mẹ của cô lại có vẻ ôn nhu mềm yếu, mà Tô Lạc Lạc trước mắt này ánh mắt vừa tức giận vừa lạnh lùng, hoàn toàn không có bóng dáng của mẹ cô.
Chương : Bước vào một cái bẫy
“Lạc Lạc…”
“Ông không xứng gọi tôi như thế, đây là tên mẹ tôi đặt cho tôi, trừ bà ấy và những người được tôi cho phép, các người không xứng để gọi.” Giọng Tô Lạc Lạc rơi xuống như một hạt thủy tinh, rõ ràng và thanh thoát.
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm có chút khó coi, đến cả tia yêu thương cuối cùng trên mặt cũng không thể duy trì nổi nữa rồi: “Lạc Lạc, mặc kệ con có thừa nhận hay không nhưng trên người con chảy dòng máu của nhà họ Tô, con là con gái của Tô Vĩ Khâm ta, đây là sự thật.”
“Đúng vậy! Trên người tôi chảy dòng máu của ông cho nên tôi rất ghét bỏ việc đó, tôi thà tình nguyện tin rằng tôi là do mẹ nhặt được cũng không muốn là con gái của ông.” Tô Lạc Lạc cười lạnh, cô có ngốc hơn nữa thì cũng nhìn ra Tô Vĩ Khâm cố ý tiếp cận cô.
Cộng thêm hôm nay được Long Dạ Tước nhắc nhở, cô cảm thấy thật nực cười. Đến lúc khó khăn mới nhớ đến đứa con gái là cô sao?
“Lạc Lạc…Hai người chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé. Ba đồng ý đưa con trở lại nhà họ Tô, cho con danh chính ngôn thuận trở thành tiểu thư của nhà họ Tô được không nào?” Tô Vĩ Khâm đè nén một tia lửa giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô.
Tô Lạc Lạc nhìn ông ta, trong mắt không có kính sợ chỉ có chán ghét: “Tôi không cần, cũng khinh thường.”
Tô Vĩ Khâm còn định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên: “ Ông Tô, ông đây là đang làm gì thế?”
Thân hình Tô Vĩ Khâm run lên, ông ta quay đầu lại đã nhìn thấy thân ảnh cao quý lạnh lùng của Long Dạ Tước từ trong đám người chậm rãi bước đến, toàn thân toát ra khí thế áp đảo mọi người, điều này vô hình chung làm cho anh có một loại cảm giác áp chế.
Rõ ràng anh chỉ là hậu bối nhưng tận sâu trong lòng ông ta có chút sợ hãi.
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, lòng bàn tay to cư nhiên nắm lấy bàn nhỏ bé của cô, ngăn giữa cô và Tô Vĩ Khâm, tạo thành một hàng rào bảo vệ mạnh mẽ.
Tô Vĩ khâm muốn nói gì đó với Tô Lạc Lạc nhưng Long Dạ Tước cười lạnh gọi thẳng tên của ông ta: “Tô Vĩ Khâm, cách xa cô ấy một chút.”
Sắc mặt của Tô Vĩ Khâm lập tức trở nên cực kì khó coi, bị một tên hậu bối cảnh cáo như vậy còn chuyện gì mất mặt hơn nữa, càng làm ông ta ảo não hơn là bây giờ ông ta không thể đắc tội với Long Dạ Tước nữa, nếu không Long Dạ Tước tạo áp lực sau đó cũng có thể làm nhà họ Tô biến mất khỏi giới kinh doanh nữa không chừng.
Mặt ông ta đành phải xám xịt rời đi, Tô Lạc Lạc nhìn thân ảnh rời đi của Tô Vĩ Khâm, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ra mặt giúp cô, cô nói khẽ: “Cảm ơn.”
Long Dạ Tước cầm tay cô: “Đi thôi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, anh thấy có một chiếc vòng tay rất hợp với em.”
“Không cần…” Tô Lạc Lạc vừa bị anh nắm tay đi về phía trước vừa mở miệng từ chối.
Chủ đề của buổi tiệc tối nay chính là ‘giao lưu’, mà buổi đấu giá chiếm thời gian khoảng hai mươi phút, hơn nữa người ngồi ở đây đều là người có tiền, căn bản là không sợ sẽ không ra giá tốt.
Lần đấu giá này chính là mười kiện đồ vật, có sản phẩm nghệ thuật cũng có trang sức thủ công, các loại vật phẩm giá trị quý giá được sưu tầm.
Trong số mười tác phẩm nghệ thuật, Long Dạ Tước đấu giá được ba món, khi Long Dạ Tước ra giá không ai dám tranh giành bởi vì tất cả mọi người đều biết chắc chắn Long San là cô của anh nên anh phải tận lực ủng hộ sự nghiệp của cô mình.
Mà những vật phẩm này không đáng được cái giá đó, căn bản là cho một cơ hội hợp lí để cho bọn họ ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà thôi.
Trong đó có một chiếc vòng tay, trong suốt độc nhất vô nhị, Long Dạ Tước ra giá mười triệu rồi trực tiếp đem vòng tay cầm xuống, trước ánh mắt của tất cả mọi người bên dưới, anh cầm cổ tay trái mảnh khảnh của Tô Lạc Lạc lên rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng ngọc vào bên trong.
Vòng ngọc trong suốt, vô cùng thích hợp với cô.
Tô Lạc Lạc nhất thời túng quẫn đỏ mặt, xung quanh bốn phía vang lên tiếng vỗ tay vang dội như đang chúc phúc cho bọn họ, Tô Lạc Lạc xấu hổ không chịu nổi rũ mắt xuống, nhìn vòng ngọc trong suốt ôn mát trên cổ tay trái của mình, ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Trong mắt những người xung quanh, cô nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh Long Dạ Tước như cô vợ bé nhỏ đang xấu hổ.
Trong đám người có một đôi mắt lóe lên một tia ưu thương, cũng có một đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Tô Vũ Phỉ cắn chặt môi, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ cùng nhau tình cảm ân ân ái ái nữa.
Mà ở phía bên ngoài đám người, vợ chồng Tô Vĩ Khâm đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quá trình phát triển tình cảm của Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc cũng quá nhanh rồi.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng bất an.
Cuộc đấu giá kết thúc, mọi người đều sẵn sàng nâng ly chúc mừng.
Ánh mắt Tô Vũ Phỉ chuyển qua nhìn trên người một số người nhân viên phục vụ, cô ta bắt gặp một ánh mắt của một tên nhân viên phục vụ, hình như anh ta rất hâm mộ những người giàu có ở chỗ này, điều đó có nghĩa là anh ta rất khát vọng sự giàu có.
Tô Vũ Phỉ không nhịn được nói với anh ta: “Anh đẹp trai, đi với tôi, tôi có chuyện này muốn giao cho anh làm.”
Tên nhân viên phục vụ thấy một tiểu thư nhà giàu đến gần mình thì ở đâu ra đạo lí anh ta sẽ không đi cùng, anh ta cười lập tức đi đến bên người Tô Vũ Phỉ: “Tiểu thư, có chuyện gì muốn căn dặn sao?”
“Tôi muốn anh thay tôi làm một việc.” Nói xong Tô Vũ Phỉ ghé vào tai anh ta nói một lần về việc anh ta cần phải làm.
Tên nhân viên phục vụ lập tức run sợ: “Chuyện này…đây là chuyện trái pháp luật.”
“Đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi cho anh trước ba triệu rưỡi, sau khi chuyện này thành công, tôi cho anh thêm ba triệu rưỡi nữa, tóm lại là tốt hơn chuyện anh làm việc ở chỗ này.” Tô Vũ Phỉ nắm được điểm yếu của tên nhân viên phục vụ.
Quả nhiên dưới sự cám dỗ của tiền bạc, tên nhân viên phục vụ suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô.” Nói xong anh ta trực tiếp nói số tài khoản của mình cho Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ chuyển ba triệu rưỡi vào tài khoản của anh ta: “Nếu như anh cứ rời đi như vậy, tôi có thể báo cảnh sát đấy.”
“Tôi biết rồi, tôi còn muốn kiếm được nhiều tiền hơn!”Tên nhân viên phục vụ lộ ra dã tâm của anh ta, chỉ là đi đưa một ly rượu thôi mà có thể kiếm được bà triệu rưỡi, đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà.
Tô Vũ Phỉ thấy bản thân dùng đúng người rồi, khóe miệng nhếch lên: “Được thôi, xem biểu hiện của anh đấy.” Nói xong cô kéo tên nhân viên phục vụ đến phía sau ban công, từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc nước đã chuẩn bị từ sớm đổ vào trong ly rượu Bampagne.
“Bây giờ thì tìm cơ hội đưa đến trước mặt cô ta, tiếp theo sau đó anh đứng chờ ở bên cạnh cô ta, nếu cô ta cảm thấy không thoải mái thì anh hãy dẫn cô ta đến phòng bao lầu hai nghỉ ngơi.”
“Được rồi! Tôi sẽ làm theo.”
Tên phục vụ gật gật đầu bước ra từ ban công, ánh mắt anh ta nhìn về hướng Tô Lạc Lạc, anh ta thấy li rượu trong tay cô đã uống được gần kha khá sắp cạn ly rồi, tên nhân viên phục vụ lập tức đến nói với cô: “Thưa tiểu thư, đưa ly này cho tôi nhé tôi đổi ly khác cho cô.”
Tô Lạc Lạc đưa ly cho anh ta, tên nhân viên phục vụ đưa ly rượu đã bỏ thuốc chuẩn bị sẵn vào tay cho cô.
Nhân viên phục vụ ở đây đi tới đi lui không dưới hai mươi người, Tô Lạc Lạc không nghi ngờ gì vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Long Dạ Tước bị hai người cùng trong giới kinh doanh đến bắt chuyện, anh cười tao nhã nói chuyện mấy câu với bọn họ, mà lúc này có một người đàn ông trong số đó mỉm cười nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Tổng giám đốc Long thật có phúc, có thể đi cùng một người bạn gái đồng hành tao nhã xinh đẹp như vậy.” Nói xong, anh ta nâng ly với Tô Lạc Lạc: “Vị tiểu thư này, tôi mời cô một ly.”
Tô Lạc Lạc được quan tâm mà lo sợ, nhưng cũng nâng ly lên nhấp vài ngụm Bampagne trong tay.
Chương : Toàn thân phát nóng
Những người đàn ông bên cạnh Tô Lạc Lạc cũng lần lượt mời cô một ly, bởi vì cô là bạn gái đồng hành cùng Long Dạ Tước nên tự nhiên bọn họ sẽ không dám thất lễ với cô.
Ly rượu Bampagne trong tay Tô Lạc Lạc sau nhiều lần được thay phiên mời rượu thì chẳng mấy chốc đã cạn.
Tô Vũ Phỉ, người đang đứng cách đó không xa trong mắt lóe lên một nụ cười đắc ý, nhưng cô cũng không biết có một người đang đi đến bên cạnh mình.
Vốn là Dạ Trạch Hạo đang nhìn Tô Lạc Lạc nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Tô Vũ Phỉ đang nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Lạc, đáy mắt lộ ra vẻ mặt tươi cười như đã thực hiện thành công kế hoạch gì đó, anh ta lập tức cảm thấy có gì đó không đúng nên đành phải bước tới chế trụ cổ tay của cô ta gằn hỏi: “Cô đã làm cái gì đấy?”
Tô Vũ Phỉ nhìn Dạ Trạch Hạo, cô ta cười thật quyến rũ: “Tôi có thể làm gì chứ?”
“Tôi thấy cô có gì đó không đúng lắm!” Dạ Trạch Hạo dùng lực siết cổ tay cô ta, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cô nên thành thật một chút đi.”
“Dạ Trạch Hạo, chẳng phải Tô Lạc Lạc là bạn gái của anh sao? Bây giờ cô ta đang công khai ở cùng Long Dạ Tước, lẽ nào anh không ghen sao? Anh có phải là đàn ông không thế!” Tô Vũ Phỉ đùa cợt nói.
Tuy nhiên đây vốn là chuyện mà Dạ Trạch Hạo ghét nhất, anh ta lập tức hất tay cô ta ra: “Không liên quan gì đến cô.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vũ Phỉ có chút khó coi, xoay người chuẩn bị tìm một chỗ xem kịch hay.
Sau khi Tô Lạc Lạc uống xong ly Bampagne thì đứng tại chỗ một lát liền cảm thấy khí lạnh điều hòa trong đại sảnh có vẻ không đủ bởi vì cô cảm thấy toàn thân đang bắt đầu có chút nóng lên, trong người giống như có một ngọn lửa nào đó đang thiêu đốt cô.
Cô đỡ trán, cảm giác giống như dùng nước lạnh rửa mặt nên cô nói với Long Dạ Tước: “Em đi vệ sinh một chút.”
Long Dạ Tước xoay người thì Tô Lạc Lạc đã bước chân đi về phía hướng phòng vệ sinh rồi, mà Dạ Trạch Hạo đứng cách đó không xa mày kiếm nhíu nhíu lại, vừa rồi anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Lạc cảm thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Lạc Lạc đỏ bừng một cách bất thường.
Thấy cô đi về hướng phòng vệ sinh, Dạ Trạch Hạo lo lắng nên liền cất bước đi theo, lúc này Hạ Dung đã bị anh ta đá bay xa rồi mà Hạ Dung cũng tìm được một chủ đài truyền hình và đang cùng đứng nói chuyện phiếm!
Bước chân đi về hướng phòng vệ sinh của Tô Lạc Lạc có chút mơ hồ loạng choạng, cô không biết chính mình bị làm sao nữa, lẽ nào hai ly Bampagne làm cô say rồi?
Thế nhưng mà bây giờ cô không chỉ cảm thấy say, mà cảm thấy giống như có một ngọn lửa vô danh nào đó đang bốc lên, dữ dội đến mức làm cô sắp ngất đi.
Tô Lạc Lạc đi đến phòng vệ sinh liền nhanh chóng vỗ nước lạnh lên mặt mình nhưng mà chỉ có thể tạm thời ngăn cản ngọn lửa đang bốc lên từ sâu trong cơ thể thôi, Tô Lạc Lạc vỗ thêm vài cái nữa cô vẫn cảm thấy thân thể rất không thoải mái, cô muốn ra ngoài gọi Long Dạ Tước đưa cô đi về.
Vừa bước ra khỏi cửa thì thình lình đụng phải người đàn ông nào đó, khi hơi thở mát lạnh của anh ta phả vào trong mũi cô toàn thân cô lập tức như có một dòng điện chạy qua, cô thoải mái run lên.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên, người mà cô đụng phải lại là Dạ Trạch Hạo, cô nhanh chóng lùi về phía sau, nào biết được đầu có chút choáng váng nhanh chóng vươn tay tìm một nơi nào đó để vịn vào. Dạ Trạch Hạo cảm thấy ánh mắt của cô không đúng lắm, anh ta với tay ôm cô vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc đỏ bừng rất đáng sợ, cứ như màu của quả cà chua vậy.
“Em làm sao vậy?” Dạ Trạch Hạo vừa sốt ruột vừa lo lắng hỏi.
Tô Lạc Lạc lắc lắc đầu: “Tôi không sao, tôi muốn trở về.”
“Người của em nóng quá.” Dạ Trạch Hạo cảm thấy thân thể của cô nóng hôi hổi.
“Đầu tôi có chút choáng váng, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút.” Tô Lạc Lạc có chút mơ màng nói với anh ta.
“Có, ở lầu hai có phòng nghỉ ngơi, tôi dìu em lên đó nhé.” Dạ Trạch Hạo trong lòng lo lắng, Tô Lạc Lạc nóng thành như thế này thì có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tô Lạc Lạc lập tức gật đầu: “Được, dìu tôi lên trên đi!”
Lúc Dạ Trạch Hạo đang dìu Tô Lạc Lạc đi ra thì Long Dạ Tước đứng ngay bên cạnh cây cột La Mã, xung quanh có mấy người khách nước ngoài đang đứng vây quanh, cây cột vừa vặn che mất tầm nhìn của anh nên anh không trông thấy Dạ Trạch Hạo dìu Tô Lạc Lạc lên lầu.
Nhưng mà có một người lại nhìn thấy, chính là Tô Vũ Phỉ, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hướng phòng vệ sinh cho đến khi cô ta nhìn thấy người dìu Tô Lạc Lạc đi ra, rõ ràng là Dạ Trạch Hạo.
Tuy rằng không giống với mấy người đàn ông mà cô ta nghĩ, cô ta tưởng rằng Tô Lạc Lạc sẽ ở trên phòng nghỉ lầu hai, bị một đám đàn ông vừa già vừa háo sắc nhặt được, sau đó thì lên giường.
Không ngờ tới, Dạ Trạch Hạo lại làm hộ hoa sứ giả, nhặt được Tô Lạc Lạc đã bị bỏ thuốc, hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở trên phòng nghỉ trên lầu hai.
Cô ta vô cùng tự tin với thuốc mà mình đã bỏ, cho nên cô ta tin rằng không đến một lúc nữa Tô Lạc Lạc sẽ khó chịu không chịu nổi rồi cuối cùng sẽ chủ động trèo lên người của Dạ Trạch Hạo rồi làm ra những chuyện hổ thẹn.
Chỉ là thật đáng tiếc, Dạ Trạch Hạo lại đẹp trai như vậy, nhưng mà chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu!
Tô Ngữ Phù đương nhiên sẽ không để cho Tô Lạc Lạc ngủ với Dạ Trạch Hạo trên lầu hai như vậy, cô ta muốn tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở một người đàn ông khác khiến anh đi tìm Tô Lạc Lạc, sau đó mượn cơ hội đụng phải chuyện xấu của bọn họ.
Mà người này đương nhiên là Long Dạ Tước rồi.
Lúc này Tô Vũ Phỉ còn đang tính toán thời cơ.
Mà trong một căn phòng nghỉ trên lầu hai, Tô Lạc Lạc được Dạ Trạch Hạo dìu vào trong. Bình thường cô luôn có cảm giác xa cách với Dạ Trạch Hạo nhưng vào lúc này cô không hiểu vì sao cô lại muốn ôm Dạ Trạch Hạo như vậy, cảm thấy rất thoải mái không muốn buông ra.
“Lạc Lạc, em làm sao vậy? Có đỡ hơn chút nào không?” Dạ Trạch Hạo dìu cô ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này thuốc đã có tác dụng rồi, hơn nữa hai mắt của Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng không được tự nhiên, lộ ra hơi thở đầy cám dỗ, lúc Dạ Trạch Hạo chuẩn bị buông tay, cô cảm thấy một hồi hụt hẫng.
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
“Dạ Trạch Hạo, tôi vô cùng không thoải mái? Tôi…tôi cảm giác trong ngực có một ngọn lửa đang thiêu đốt…” Tô Lạc Lạc đưa tay vuốt ngực, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dạ Trạch Hạo lập tức nghĩ đến ánh mắt đắc ý vừa rồi của Tô Vũ Phỉ, anh ta thầm than ‘đáng chết’, chẳng lẽ Tô Vũ Phỉ bỏ thuốc gì đó với cô sao? Nhìn mặt Tô Lạc Lạc ửng hồng anh ta không cần nghĩ cũng biết là bỏ thuốc gì rồi.
Dưới lầu.
Tô Vũ Phỉ cuối cùng cảm thấy thời cơ đã đến rồi, cô ta nhìn thấy Long Dạ Tước đang nói chuyện cùng khách nhưng ánh mắt lại đang tìm kiếm bóng dáng của Tô Lạc Lạc trong đại sảnh, cô ta cười cười chế nhạo: “Long Dạ Tước, anh nhìn thấy bạn gái của anh chưa?”
“Cút.” Long Dạ Tước rất chán ghét cô ta.
“Nhưng mà tôi nhìn thấy đấy, vừa rồi Dạ Trạch Hạo dìu cô ta lên lầu hai nghỉ ngơi rồi nha!” Tô Vũ Phỉ châm chọc khiêu khích nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức đanh lại, âm trầm thêm vài phần, anh không nhìn Tô Vũ Phỉ mà trực tiếp đi về hướng cầu thang lên lầu hai.
Sau lưng, Tô Vũ Phỉ có chút căng thẳng nắm chặt tay, hi vọng ở phòng nghỉ trên lầu hai Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đang làm một số chuyện thì đây mới là một kế hoạch hoàn mỹ.
Chương : Đánh nhau
Trong căn phòng trên lầu hai, sau khi Dạ Trạch Hạo đoán được chuyện gì đang xảy ra anh ta lập tức vươn tay kéo Tô Lạc Lạc lên, kéo cô ôm vào trong ngực: “Lạc Lạc, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Khi Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo kéo vào trong lòng, sự khó chịu ở sâu trong lòng lập tức biến thành vui sướng, cô hơi sủng sốt nhưng mà lúc này lý trí của cô có chút mơ hồ rồi…
Cô đột nhiên chủ động quấn lên cổ Dạ Trạch Hạo, thân thể cũng dán lên người anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồ mê người đang ngẩng lên, cổ họng anh ta thắt lại, đây vốn là người con gái mà anh ta hằng mong ước cho nên dưới tình huống như vậy làm sao anh ta có thể kiềm chế được?
Lẽ nào anh ta không nên đưa cô đến bệnh viện mà trực tiếp giúp cô giải quyết sao?
Hô hấp của Dạ Trạch Hạo có chút gấp gáp, anh ta nhìn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Tô Lạ Lạc, anh ta nuốt nước bọt rồi có chút không kiềm chế được mà dùng một tay kìm lấy eo của cô, một tay chế trụ cái ót, anh ta chậm rãi cúi người xuống, chuẩn bị hôn vào cặp môi đỏ mọng của cô…
Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó thô bạo đá một cước văng ra…
Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu.
Ở cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đan xen sự tĩnh mịch lãnh lẽo, quả thực còn lạnh hơn so với tuyết rơi mùa đông khắc nghiệt.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân phát ra hơi thở nham hiểm và lạnh lùng.
Giờ phút này hình ảnh Dạ Trạch Hạo ôm Tô Lạc Lạc ở cùng một chỗ làm anh rất khó không nghĩ đến giữa hai người bọn họ đang làm cái gì, bọn họ đang hôn nhau, bọn họ ôm chặt nhau, đưa lưng về phía anh, không biết là hôn bao lâu rồi!
Còn nữa, sau lưng anh bọn họ chuẩn bị làm gì trong căn phòng này?
Giờ khắc này Long Dạ Tước cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì có cảm giác bị phản bội, điều này làm anh đột ngột bước đến đẩy người phụ nữ trong lòng Dạ Trạch Hạo ra, sau đó giáng một cú đấm trời giáng vào khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo bị đánh ở một bên, sau đó giây tiếp theo Dạ Trạch Hạo vung một quyền, Long Dạ Tước không nghĩ đến anh ta sẽ đánh trả nên bên mặt cũng bị một quyền đánh trúng.
Tô Lạc Lạc khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau, cô dùng hết sức lực thấp giọng kêu một tiếng: “Đừng đánh nữa…”
Long Dạ Tước nheo đôi mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn cô gái đang trên ghế sô pha, lúc này mọi sự tức giận của anh đều bị thay thế bằng sự khiếp sợ.
Tô Lạc Lạc khuôn mặt đỏ bừng, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng thống khổ, anh lập tức tiến đến nói nhỏ với cô: “Lạc Lạc, em sao vậy?”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ấy bị bỏ thuốc sao?” Dạ Trạch Hạo đứng một bên tức giận gầm lên.
Long Dạ Tước lập tức đưa tay qua sờ trán, khuôn mặt, còn có tay của Tô Lạc Lạc, quả nhiên nóng đến kinh người.
“Cô ấy như vậy lâu chưa?” Long Dạ Tước nhìn về phía Dạ Trạch Hạo.
“Đã được một lúc rồi.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo vẫn còn vết nắm đấm!
Mà khuôn mặt của Long Dạ Tước cũng có vết sưng đỏ nhàn nhạt, vươn tay ôm ngang Tô Lạc Lạc đi ra ngoài.
Dạ Trạch Hạo nói với bóng lưng anh: “Tốt nhất là anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Câu này là đang cảnh cáo anh không được phép lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, bây giờ Tô Lạc Lạc chỉ là bị bỏ thuốc thôi chứ không phải tỉnh táo cho nên anh không nên áp dụng phương pháp kia để trị cho cô.
Long Dạ Tước giống như là không nghe thấy, ôm Tô Lạc Lạc bước nhanh ra ngoài.
Tô Vũ Phỉ đang trốn sau cây cột nhìn Long Dạ Tước ôm Tô Lạc Lạc trong lòng đi nhanh như bay xuống lầu, cô ta lập tức sửng sốt, tại sao Long Dạ Tước lại không hiểu lầm cô? Còn ôm cô đi xuống nữa.
Tô Lạc Lạc đang trong cơn mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình được ôm, cô biết người ôm cô là Long Dạ Tước, hơn nữa được anh ôm như vầy thân thể cô cảm thấy rất thoải mái, cô chưa bao giờ muốn gần anh như thế, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô là bị sao vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Hơn nữa còn….nóng quá, nóng quá…
Toàn thân cô như bị bỏ thả vào nồi lẩu vậy.
Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước ôm nhanh chóng ngồi vào trong xe, anh để vệ sĩ lái xe, bản thân cùng Tô Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, anh kéo vách ngăn xuống, chỗ ngồi phía sau liền trở thành không gian riêng tư.
Tô Lạc Lạc nằm y nguyên trong ngực của Long Dạ Tước. cô cố gắng nắm chặt hai tay muốn bản thân tỉnh táo một chút nhưng xung quanh đều là hơi thở mát lạnh tràn đầy hormone nam tính của người đàn ông này, cô khống chế không nổi liền vươn tay ôm lấy anh.
Đôi mắt quyến rũ mờ mịt của Tô Lạc Lạc say mê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, bàn tay nhỏ bé nhịn không được xoa lên khuôn mặt anh: “Giúp…giúp em…khó chịu quá…Long Dạ Tước…giúp em…”
Nghe cô nỉ non nhỏ nhẹ cầu xin anh, hơi thở nóng bừng trong miệng phun ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước cứng đờ, anh nghiêng người ghé sát vào tai cô khàn giọng nói: “Em xác định muốn anh giúp em sao?”
“Ừm…thật khó chịu.” Sự tỉnh táo của Tô Lạc Lạc đã bị thuốc khống chế, cô không thể bình tĩnh suy nghĩ được nhưng trong lòng cô tìm kiếm sự giúp đỡ của Long Dạ Tước chính là hi vọng anh có thể tìm được một cách nào đó để cô dễ chịu hơn.
Nhưng dưới sự khống chế của thuốc làm cho đôi mắt cô có chút tan rã, cô khó chịu thốt ra một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ.
Gương mặt tuyệt đẹp của Long Dạ Tước lọt vào mắt cô, không thể hiểu tại sao, cô rất muốn được gần anh, cô muốn hôn lên đôi môi gợi cảm của anh…
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi lên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, gương mặt mang theo chút ngây ngô cứ như vậy mà chủ động hôn xuống môi anh.
Thân thể Long Dạ Tước phải kiềm chế đến cực điểm, anh muốn nhân cơ hội này để thưởng thức sự ngọt ngào của cô thế nhưng mà không thể đảm bảo sau khi cô tỉnh táo có hận anh hay không.
Không dễ gì mới xây dựng được một chút tình cảm với cô, nếu bây giờ anh mạnh mẽ muốn cô thì sẽ lại quay về để xuất phát, cũng có chút không đáng, dù sao anh có thể chờ, chờ sau khi cô yêu anh rồi thì cô sẽ là người của anh thôi.
Vì vậy anh không do dự có nên làm hay không.
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này căn bản là đang châm lửa, xem ra Long Dạ Tước phải nói cho cô biết hậu quả rồi.
“Tô Lạc Lạc, em tỉnh táo một chút, em bị bỏ thuốc, bây giờ anh muốn nói với em, em xác định muốn anh cứu em sao?”
“Muốn…muốn…”Tô Lạc Lạc khó chịu sắp phát khóc đến nơi, anh lại còn không cứu cô.
“Ý của em là muốn tối nay anh ngủ cùng em?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Long Dạ Tước ghé sát vào tai cô hỏi.
Thần kinh trung ương của Tô Lạc Lạc đang bị thuốc điều khiển nhưng bởi vì những lời này lập tức bị dọa cho tỉnh táo, cô kêu to: “Không muốn…không muốn…Long Dạ Tước, đưa em đến bệnh viện…cứu em…đưa em đến bệnh viện được không?”
Long Dạ Tước không nghĩ đến người phụ nữa này đã nóng thành như vậy nhưng vừa nói muốn ngủ với cô cô liền có thể duy trì một tia lí trí mà cự tuyệt anh.
Trên thực tế trong tình huống như thế này, ngay cả khi thật sự muốn cô thì sau khi cô tỉnh dậy cũng sẽ khó bề ăn nói.
Dù sao thì tình hình khẩn cấp.
“Được, anh đưa em đến bệnh viện.” Long Dạ Tước bỏ qua cơ hội lần này, kéo tấm màn che nói với vệ sĩ: “Đến bệnh viện gần nhất.”