Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì mắc tiểu, bèn ngồi dậy đi giải quyết.
Nhà vệ sinh ở phía sau nhà, tôi đến gian nhà chính trước, bật đèn lên, sau đó mới mở cửa sau, rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng mẹ, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói thì thầm phát ra từ ô cửa sổ đã đóng chặt.
Là tiếng của mẹ.
Thế nhưng lại hoàn toàn không giống với giọng điệu bình thường mẹ hay nói.
Trầm thấp, u ám, đờ đẫn, hình như còn có chút nhịp điệu, hệt như đang tụng kinh hoặc ngâm thơ vậy.
Trong đêm tối, tôi không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, nhưng cứ luôn cảm thấy tiếng niệm rì rầm đó như một con rắn quấn chặt lấy mình, lại từ từ chui vào tai tôi sau đó tiến lên não.
Tôi chợt rùng mình một cái, không biết là do buồn tiểu hay là do tiếng niệm u ám kia nữa.
Lần mò đến nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn xong, tôi quay trở lại gian nhà chính tắt đèn, sau đó bước nhanh về hướng phòng mình.
Lúc đi ngang qua tủ quần áo, tôi bỗng dừng lại, chầm chậm quay đầu, nhìn vào chiếc gương đứng được gắn trên cửa tủ cũ.
Cả căn nhà đều chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh trăng rọi từ khe hở chỗ cửa sắt chống trộm và giếng trời, mượn chút ánh sáng yếu ớt đó, tôi đã nhìn thấy người trong gương.
Trong gương không có tôi.
Bóng đen trong gương tóc tai bù xù, thân thể cao lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cơ thể đó không ngừng co giật, lầm bầm, khẽ run rẩy, hơi thở hổn hển, giống như rất lạnh, lại cũng như rất đau đớn vậy.
Tôi xoay người chạy đi bật công tắt đèn lên, sau khi đèn mở, tôi quay đầu nhìn lại, người trong gương đã trở về là tôi.
Tôi tắt đèn, bóng đen vặn vẹo trong gương lại xuất hiện.
Tôi mở đèn, người trong gương biến trở lại thành tôi, tắt đèn, bóng đen kia liền xuất hiện, tôi lại mở đèn, trong gương vẫn là tôi.
Một nỗi sợ hãi không thể gọi tên bao trùm lấy tôi.
Đó là gì?
Người trong gương là ai?
Tôi quay nhìn về gian nhà chính, chiếc quan tài gỗ sơn mài vẫn nằm lặng lẽ trong góc, toả ra một thứ mùi hương như có như không.
Tôi lại nhìn mình trong gương.
Cảm giác tò mò không thể giải thích được cũng dần dần quấn lấy tôi.
Tôi muốn…muốn nhìn nó thật kĩ.
Thế nhưng lại sợ nó đột ngột nhảy ra khỏi gương.
Tôi liếc nhìn gian nhà chính, trước mắt chợt sáng, tôi bước tới nhặt cây sào tre đang nằm trong góc tường (loại dùng để đập dập dâu tằm), tôi xách sào tre đến trước tấm gương, hướng đầu sào sang chỗ công tắt điện ở phía xa, nuốt nước bọt, sau đó dùng lực ấn xuống một cái, rồi quay người nhìn vào gương.
Trong gương chỉ có mình tôi đang ôm sào tre, ngây ngốc đứng giữa bóng tối.
Tôi thở phào một hơi, vừa định dùng đầu sào bật công tắt đèn lên, chưa kịp quay đầu đã nhìn thấy một bóng đen đầu tóc rối bù đứng sau lưng tôi.
“Aaaaaaaaaaa!”
"Nó" giật lấy sào tre từ trong tay tôi, bước tới mở đèn.
“Con đang làm gì vậy Thất nhi? Hét cái quỷ gì thế?”
…..Là mẹ.
Mẹ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải hoa, tóc xoã xuống.
“Nhanh đi ngủ đi, ngày mai dậy sớm một chút, mẹ nấu đồ ăn sáng cho con.”
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn quay về phòng nằm lên giường.
Những nghi hoặc trong lòng tôi vẫn không hề giảm bớt chút nào.
Nếu như bóng đen trong gương đó là mẹ tôi, tại sao khi đó trong gương chỉ phản chiếu hình bóng của mẹ, mà không có tôi?
Tại sao hình dáng của mẹ trong gương lại kì lạ như vậy, tại sao mẹ lại vừa co giật vừa thở hổn hển?
Tại sao…lúc đó tôi đứng trong nhà lại không nhìn thấy mẹ?
Mẹ trốn ở đâu?
Chiếc quan tài bằng gỗ trong bóng đêm u ám dần dần hiển hiện trong đầu tôi, càng biến càng lớn.
Tôi quấn chăn thật chặt, rút cả người vào đó.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng khiến rèm cửa tung bay theo cử động nhịp nhàng. Dường như trong tiếng gió còn có tiếng khóc kìm nén của một người phụ nữ, vang vọng trong gian phòng.
Tôi đã mơ một giấc mơ đáng sợ.
Tôi mơ thấy thứ lọt qua ô cửa sổ không phải tiếng khóc, mà là một thi thể đã thối rửa không còn nhìn ra hình người.
Nó đang lướt qua lướt lại trong phòng.
Nó bò lên giường của tôi, dùng cái miệng đã thối rữa đầy dòi bọ và thủng lỗ chỗ liên tục gọi:
“Thất nhi….Thất nhi….”
“Thất nhi!”
Tôi choàng tỉnh dậy hét lớn, kế đó liền nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của mẹ.
Dường như mẹ đang muốn biểu hiện sự lo lắng, nhưng cơ mặt lại bị một cảm xúc ưu tư mãnh liệt nào đó ngăn lại.
“Trời nóng thế này, sao lại quấn chăn bông đi ngủ?”
Mẹ che mũi nói.
Có lẽ là do mùi mồ hôi, người tôi đổ rất nhiều mồ hôi.
“Con, tối qua….con lạnh.”
Tôi thấp giọng, bò dậy chạy ra khỏi phòng đánh răng, rửa mặt. Đánh răng xong, lúc định nhìn xem ở khoé miệng còn bọt kem không, tôi mới phát hiện ra cái gương nhỏ bình thường treo ở khe hở nơi đống gạch vụn bên ngoài đã không thấy đâu nữa.
Tôi quay lại gian nhà chính, lại thấy tấm gương soi trên tủ quần áo cũng đã bị tháo xuống.
Không chỉ vậy, tấm gương hình bầu dục trên bàn trang điểm mẹ thường dùng cũng không còn nữa, ngay cả tấm kính thuỷ tinh trên cửa sắt chống trộm cũng đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôi quay đầu nhìn mẹ.
“Để gương ở trong nhà không may mắn, cho nên mẹ đem vứt hết rồi.”
Mẹ lạnh lùng nói.
Tại sao lại không may mắn?
Không phải gương có tác dụng trừ tà sao?
Lòng tôi đầy nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi, bởi vì biểu cảm trên mặt mẹ rất chắc chắn.
Từ sau khi mẹ “bình an trở về” tôi phát hiện ra bà ngày càng ít cười hơn.
Biểu cảm trên gương mặt mẹ dường như dần trở nên lạnh nhạt, cứng nhắc, thậm chí là…đờ đẫn.
Mẹ kéo tôi vào bếp ăn sáng, một cái nồi thật lớn được đậy kín đã hấp dẫn tôi, bởi vì cái nồi lớn đó bình thường đều dùng để đãi tiệc, hơn nữa lúc này mùi thơm thoang thoảng của thịt đang từ từ toả ra.
Mẹ mở nắp nồi lên, bên trong nồi đầy ắp thịt hầm khoai tây, hơn nữa lần này thịt còn nhiều hơn cả khoai tây.
“Wow…mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?”
“Xem như là ngày chúc mừng mẹ con chúng ta đại nạn không chết đi.”
Mẹ khẽ cười rồi nói.
Tôi lấy bát tới, múc cho mẹ một bát trước, sau đó lại múc cho mình một bát đầy, rồi ăn từng miếng thật to.
Không biết là do tay nghề của mẹ giỏi, hay là do hôm qua không ăn được bao nhiêu, hoặc có lẽ là do mùi thịt thơm nức mũi, tôi cứ thế ăn ngấu nghiến, làm sao cũng thấy không đủ no.
Mùi thịt thơm phức, thơm đến mức dường như có chút kì lạ, lan ra khắp phòng, tôi chìm đắm trong đó, cứ ăn không ngừng.
Khoảng thời gian đang nhai thịt, tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thịt trong bát của bà vẫn còn nguyên, nước thịt đã đọng một lớp ván dầu trên vành bát.
“Mẹ, sao mẹ không ăn, mẹ ăn chút đi.”
Mẹ lắc đầu, khoé miệng lộ ra nụ cười bất lực mà hiền hậu giống như lúc trước.
“Mẹ không đói, con ăn đi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười thân thuộc của mẹ, tôi đã chén sạch cả nồi thịt.
Tôi ợ một hơi, đứng dậy định dọn dẹp, nhưng mẹ ngăn lại nói: “Để mẹ, con đi nghỉ đi.”
Tôi chỉ đành xoa bụng bước ra ngoài sân, ngồi trên ghế để tiêu hoá bớt thức ăn, sau khi nhìn ngắm mây trời một lúc, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ ở trong góc nhà bếp, tôi nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mẹ đang đứng quay lưng về phía tôi, ăn ngấu nghiến thứ gì đó trên tay.
Ầy, nói gì mà không đói, xem ra vẫn là rất đói mà—Tôi thầm nghĩ.
Lẽ nào mẹ đang ăn phần thức ăn còn thừa lại của tôi?
Nghĩ đến đây trong lòng tôi không khỏi có chút áy náy.
Qua một lúc, mẹ lại từ cửa sau đi ra, ngồi ở giữa gian nhà chính, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài gỗ u ám kia.
Biểu cảm của mẹ lại dần trở nên đờ đẫn.
“….Mẹ?”
Bà không trả lời.
“Mẹ, hay là chúng ta đem cái quan tài này đi đi, để trong nhà xui xẻo lắm.”
Tôi vừa nói vừa đi về phía mẹ.
Tôi nghĩ rằng chẳng phải thứ này còn xui xẻo hơn nhiều so với vòng hoa hay gương gì đó sao?
Mẹ vẫn không đáp lời tôi, chỉ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc quan tài kia.
“….Mẹ!”
Cuối cùng tiếng gọi này của tôi cũng làm mẹ bừng tỉnh, bà bỗng quay đầu nhìn tôi.
Tôi lùi lại một bước.
Hai mắt của mẹ không có tròng đen, chỉ có tròng trắng trông vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt đó thật sự không có tròng đen, tôi không hề nhìn lầm.
Qua mấy giây sau, hai con ngươi như quả lắc bắt đầu lắc lư chuyển động, tròng đen từ bên trong chầm chậm lồi ra.
Tôi từ từ bước lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, tôi bỗng ý thức được đã xảy ra chuyện gì: Mẹ chợt quay đầu thật mạnh, vậy mà con ngươi lại không hề lập tức di chuyển theo, nó vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ, ẩn dưới mi mắt nhìn chằm chằm tôi.
(Còn tiếp)