Người Chơi Mời Vào Chỗ

chương 152: thiên võng (19): trên giường có những kiểu phạt nào?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu nói đến sững sờ, ngay sau đó đen mặt, muộn thanh đáp: "Chị lại nói hươu nói vượn cái gì đấy, em như thế nào không biết......" Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng miệng, chẳng lẽ nói rằng chính mình biết làm, chính mình rất lợi hại?

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, nhẫn nại xấu hổ cùng dục niệm mạnh mẽ trào dâng, đích xác rất khó chịu.

Thẩm Thanh Thu vẫn nằm yên dưới thân Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt không ngừng đánh giá, thẳng đến Tiêu Mộ Vũ cả người đều nóng bừng, nàng mới như cá mặn thu hồi tầm mắt, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Chẳng lẽ chị tệ như vậy, một chút lực hấp dẫn đối em đều không có?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, nhịn không được cắn môi, sau một lúc lâu mới ậm ừ nhẹ giọng nói: "Không phải, chị thực tốt, rất...... Rất có lực hấp dẫn." Bằng không nàng cũng sẽ không đến một bước cuối cùng mới mạnh mẽ dừng lại.

Phía trước bởi vì cảm xúc quá mức kích động, Tiêu Mộ Vũ mới có thể như vậy mất khống chế, chờ nàng bắt đầu không tự giác cởi quần áo Thẩm Thanh Thu, nàng kỳ thật đã lấy lại tinh thần.

Biết rõ không nên xúc động mà đi khinh bạc Thẩm Thanh Thu, nhưng đoàn lửa trong lòng nàng đốt quá mãnh liệt, lòng bàn tay dán lên da thịt ôn nhuận như nước, càng khiến nàng yêu thích không buông tay.

Lại nghĩ đến cảm giác nóng bỏng vừa rồi, nhịp tim nàng đều đập nhanh mấy nhịp, nàng chỉnh chỉnh quần áo, lung tung rối loạn muốn ngồi dậy đi tìm dép lê, "Em...... Em về phòng trước......"

Chỉ là lời còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu tay mắt lanh lẹ dùng hai chân câu lấy Tiêu Mộ Vũ, eo bụng một cái dùng sức đem nàng kéo xuống.

Tiêu Mộ Vũ ngã lên người Thẩm Thanh Thu, còn không kịp phản ứng, Thẩm Thanh Thu một cái dùng sức xoay người đem Tiêu Mộ Vũ ấn ở trên giường.

Giờ phút này vạt áo của Thẩm Thanh Thu vô cùng lỏng lẻo, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn rộng mở. Nàng nằm nghiêng bên gối, tay trái chống đầu, tay phải hai ngón chậm rãi vuốt một đường từ cổ xuống ngực Tiêu Mộ Vũ, nửa người trên khẽ nâng liền như vậy mặt mày mang cười mà nhìn đối phương.

Động tác này làm cổ áo bên trái của Thẩm Thanh Thu toàn bộ trượt xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng cùng xương quai xanh gợi cảm, thậm chí trước ngực đường cong no đủ nhìn không sót một chút gì, lực đánh vào thật sự quá lớn.

Càng làm cho Tiêu Mộ Vũ chịu không nổi chính là, trên da thịt oánh nhuận như tuyết nở rộ hồng mai, tinh mịn phập phồng, một đường uốn lượn mà xuống, đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Thanh Thu mang theo mười phần khiêu khích mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, nàng còn hướng đối phương vứt cái mị nhãn, sau đó cầm tay Tiêu Mộ Vũ bỏ vào trong ngực áo chính mình.

Đầu ngón tay trực tiếp chạm đến da thịt trơn nhẵn, trong lành lạnh mang theo nóng bỏng, kích thích mãnh liệt khiến Tiêu Mộ Vũ cả người choáng váng, tay không kiểm soát được mà dùng sức ấn vào, làm Thẩm Thanh Thu khẽ rên một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, dưới tay đột nhiên không còn nữa, Thẩm Thanh Thu vậy mà đem tay nàng thả ra ngoài!

Tiêu Mộ Vũ: "......"

Nhìn sắc mặt nàng biến đổi lại biến, Thẩm Thanh Thu có chút hài lòng, đem quần áo kéo lại, che khuất đi một mảnh xuân sắc mê người, khàn giọng nói: "Phạt em."

Tiêu Mộ Vũ: "......"

Cảm giác được thanh âm nàng khác thường, Tiêu Mộ Vũ trong lòng hơi loạn, vội vàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu. Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu buộc lại nút thắt, để sát vào nhìn chính mình, cặp mắt hoa đào tràn đầy bất đắc dĩ, thở dài nói: "Được rồi, chị hiểu ý em."

Tiêu Mộ Vũ ngực căng thẳng, "Thanh Thu, em không phải, ý em là....."

Thẩm Thanh Thu bắt lấy tay nàng, nửa người trên cơ hồ là bám vào Tiêu Mộ Vũ, ủy khuất nói: "Chị đây cuối cùng tinh tường hiểu được, cái gì gọi là dục cầu bất mãn."

Trên giường chăn mỏng bị kéo ra, chồng chất ở một bên, Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu nắm tay một đường từ bụng nhỏ đi xuống, nàng cảm thấy tim đập đến có chút không chịu nổi. Lúc ngón tay vượt qua bình nguyên mềm mượt rơi vào trong nguồn nhiệt ẩm ướt nóng bỏng, đầu óc nàng tức khắc nổ tung, vựng vựng hồ hồ. Lần này đừng nói có thể bình tĩnh tự giữ, cả gương mặt nàng đều đã hồng thấu.

Thẩm Thanh thu hô hấp dồn dập, hơi thở phun ra càng thêm nóng rực, nàng thực mau liền buông lỏng tay Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt thủy nhuận, nửa che mặt, muộn thanh nói: "Em xem em phạt đủ tàn nhẫn, lần sau có thể hay không đổi phương thức khác, như vậy quá hại thân. Lại nói, đây không phải đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm sao."

Nàng lẩm bẩm nói, đại khái là hậu tri hậu giác ngượng ngùng, đơn giản chôn đầu vào gối, tiếng nói đều nghẹn khuất.

Tiêu Mộ Vũ không biết vì cái gì, nhìn Thẩm Thanh Thu như vậy, trong lòng nàng vừa đau vừa ngứa. Thế cho nên nàng bỏ qua vừa rồi ngượng ngùng che trời lấp đất thổi quét lại đây, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cương một chút, nhưng thực mau nàng thả lỏng thân thể dịch tiến vào, gương mặt đều chôn trong ngực Tiêu Mộ Vũ. Phát hiện nàng chết sống cũng không chịu ngẩng mặt lên, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nở nụ cười, giang hai tay tùy ý nàng cuộn trong lòng ngực chính mình.

Hai người liền như vậy ôm thật lâu, nhiệt tình trong thân thể tuổi trẻ dần dần bình ổn, tùy theo mà đến chính là tràn đầy hạnh phúc cùng ấm áp.

Kỳ thật có chút thời điểm, tình cảm bộc phát ra mãnh liệt khiến người yêu nhau đều khó tự kiềm chế, nhưng cái gì đều không làm chỉ đơn giản ôm ấp trong yên lặng, lại có một loại sung sướng cùng thỏa mãn khó tả.

Thật lâu sau, Thẩm Thanh Thu chậm rãi đổi tư thế, ngưỡng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, hai người thân mật dán hợp, nằm trên giường gần gũi nhìn lẫn nhau.

Tiêu Mộ Vũ nhìn gương mặt người yêu gần trong gang tấc, mỗi một đường nét đều tinh xảo xinh đẹp, hàng mi thật dài mang theo ẩm ướt chớp nhẹ, ánh mắt kia mị lực bắn ra bốn phía làm lỗ tai nàng lại bắt đầu đỏ lên, nhưng so phía trước đã bình tĩnh rất nhiều, nàng cúi đầu hôn hôn giữa mày Thẩm Thanh Thu, mười phần ôn nhu cùng trân trọng.

Thẩm Thanh Thu ưm một tiếng, có điểm chịu không nổi, thân thể dán Tiêu Mộ Vũ càng chặt, miễn cưỡng xoay đầu đi nơi khác nói: "Chị hôm nay hy sinh lớn, nhưng em lại không biết quý trọng cơ hội lần này, về sau chị cũng sẽ không nhường em. Em đấy, chính là cái đồ hũ nút, không hiểu phong tình."

Tiêu Mộ Vũ nhấp miệng cười khẽ, thò đi qua tiếp tục hôn sườn mặt của nàng, chóp mũi cọ cọ một trận, "Nói là phạt chị, nhưng vừa rồi em mới là người hy sinh lớn."

Thẩm Thanh Thu cũng nhịn không được cười, "Em xứng đáng, thật sự là bất công với chị. Chúng ta đã đến bước này, em đều có thể nhịn xuống, nếu lần sau rút thăm, em liền rút tấm thẻ Ninja rùa đi."

"Thực xin lỗi." Tiêu Mộ Vũ biết mình vừa rồi thật quá đáng, thậm chí đã làm tổn thương cảm xúc của Thẩm Thanh Thu, nàng hơi thấp người chôn đầu lên vai nàng ấy, ảm đạm nói: "Em chịu đựng cũng không phải vì em không muốn chị, chỉ là tâm tình em lúc đó quá hỗn loạn, không kiểm soát được hành vi chính mình. Em thừa nhận chị nói có đạo lý, em cũng không thể ngăn cản chị vì em mà liều mạng, nhưng không đại biểu em tán thành cách làm của chị, nên phạt vẫn phải phạt."

"Có ai như em, đem người khác thượng giường phạt sao?" Nói xong, Thẩm Thẩm Thu nở nụ cười, ái muội nói: "Huống hồ, trên giường có rất nhiều kiểu phạt, em muốn đối chị làm cái gì, chị đều thuận theo."

Tiêu Mộ Vũ: "......"

Nàng có chút nghẹn lời, quả nhiên là hồ ly tinh, lúc phóng kiều liền lớn mật đến khiến người chống đỡ không được, ngẫu nhiên thẹn thùng thanh thuần lên, lại làm người muốn ngừng mà không được.

"Đứng đắn chút." Lại lần nữa nhắc nhở Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cuối cùng nói ra những lời vẫn luôn cất giấu tận đáy lòng, "Thanh Thu, chúng ta có phải hay không trước kia liền gặp qua?"

Thẩm Thanh Thu biểu tình sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Làm sao hỏi như vậy?"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ phóng không, mờ mịt nói: "Em cảm thấy chị rất quen thuộc, thậm chí rất nhiều cảnh tượng trong phó bản cũng rất quen thuộc, nhưng em lại nhớ không ra. Mà ký ức về đời thật của em có rất nhiều điểm không thích hợp, thế giới kia quá nhạt nhẽo hư ảo, em sống hai mươi mấy năm đều tìm không thấy ý nghĩa tồn tại. Em từng nói với chị, khi em còn nhỏ ba em luôn là say rượu đánh bạc, thường xuyên đánh đập mẹ con em, gia đình của em không hề hạnh phúc."

"Sau khi ông ấy chết đi, ngày tháng của em cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mẹ em nói tính cách em rất giống ba, là một quái vật máu lạnh tàn nhẫn, ngay cả khi nhìn người khác chết trước mặt, em cũng không một tia cảm xúc." Nói tới đây, nàng còn tự giễu mà nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộ Vũ chủ động kể ra chuyện quá khứ, nàng sắc mặt bình tĩnh, nhưng mỗi một lời đều khiến người cảm thấy hít thở không thông, làm Thẩm Thanh Thu nhịn không được tràn đầy đau lòng.

"Em không phải quái vật, càng không máu lạnh, nhắc đến tàn nhẫn vô tình, chị đây vẫn hơn em nhiều." Thẩm Thanh Thu vuốt ve lưng nàng, lúc mới gặp Tiêu Mộ Vũ đích xác thực lạnh nhạt, loại lạnh lẽo giấu trong gương mặt ôn hoà, đem người ngăn cách bên ngoài. Nhưng trong quá trình vượt ải có thể thấy, Tiêu Mộ Vũ là người đem lại thiện ý nhiều nhất cho NPC lẫn người chơi khác.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, gật đầu tán thành, "Chị đúng là rất máu lạnh, ở phó bản Tử vong thất ban, chị còn đem mạng của em ra đùa giỡn, thậm chí mắng em, dùng quân đao dọa em."

Thẩm Thanh Thu bật cười, thật là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, "Nếu chị biết rằng mình sẽ yêu em đến bực này, lúc ấy tuyệt đối sẽ không dám, ngay từ đầu liền đem mạng chị cho em chơi."

Tiêu Mộ Vũ mày nhăn lại, liếc nàng một cái, Thẩm Thanh Thu chạy nhanh che miệng, vội vàng sửa lời: "Chị sai rồi, chị thật quý mạng sống của mình."

"Kỳ thật những chuyện xảy ra ở thế giới kia không ảnh hưởng gì đến em." Nói tới đây Tiêu Mộ Vũ dừng một chút, nhìn Thẩm Thanh Thu vẻ mặt lo lắng, cười nói: "Bởi vì nó không chân thật. Ngược lại sau khi vào phó bản, cùng mấy người Tô Cẩn trải qua mỗi một thử thách, mỗi một cốt truyện đều cho em cảm giác rất chân thật. Đặc biệt là chị, lý trí bảo em nên tránh xa chị, nhưng trái tim em trong vô thức lại tới gần chị, không thể giải thích được."

Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, ý cười trong mắt dịu dàng như tinh quang giữa trời đêm, nhu hòa rồi lại khó có thể bỏ qua.

"Em luôn khống chế không được bị chị ảnh hưởng, những gì chị làm cho em dù thật tâm hay có chủ đích, đều khiến lòng em nổi lên gợn sóng, nếu đặt ở thế giới kia, em nhất định không để ý tới chị. Nhưng thực hiển nhiên, ở chỗ này hoàn toàn bất đồng. Em sống nhiều năm như vậy, em chưa từng nghĩ mình sẽ cùng một nữ nhân mới quen mấy tháng ở bên nhau, lại là một nữ nhân như chị."

Thẩm Thanh Thu không hài lòng, "Chị không tốt sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Không phải không tốt, là thật quá tốt. Nhưng Thanh Thu, có mấy người sẽ hiểu được chị tốt đây?"

Thẩm Thanh Thu minh bạch Tiêu Mộ Vũ ý tứ, chính mình ngay từ đầu tiếp cận nàng ấy cũng là ôm tâm tư không thuần. Chẳng sợ Tiêu Mộ Vũ tốt đến mức nào, nàng cũng sẽ không động tâm, vì chấp hành nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn lợi dụng nàng ấy, nếu gặp chuyện nàng cũng sẽ không chút lưu tình bỏ lại nàng ấy.

Thậm chí căn cứ vào chức nghiệp hành vi thường ngày của nàng, nàng sẽ trước tiên ngăn chặn loại khả năng này. Nhưng Tiêu Mộ Vũ tuyệt đối là ngoại lệ, nàng căn bản vô pháp khống chế chính mình, giữa hoảng hốt nàng phát hiện bản thân đối nàng ấy đã không cách nào ngụy trang được nữa.

Ở mấy phó bản trước nàng luôn tự thuyết phục chính mình, nàng bảo hộ Tiêu Mộ Vũ chỉ là diễn kịch, mục đích chỉ có một, lấy được tín nhiệm của đối phương. Nhưng trên thực tế, bảo hộ nàng ấy, cứu nàng ấy đã là thói quen khắc sâu trong xương tuỷ, trước khi nàng nhận ra mình yêu Tiêu Mộ Vũ, thân thể nàng đã sớm thành thật.

Nàng có chút phức tạp mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Chị hiểu ý em, chị cũng cảm thấy em rất quen thuộc, thậm chí cảm giác chúng ta đã ở bên nhau thật lâu. Có chút thời điểm trong đầu luôn xuất hiện một đoạn ngắn hình ảnh cùng lời nói không thể hiểu được, nhớ lại nhớ không ra......"

Nghĩ đến chuyện gì, Thẩm Thanh Thu đem lời muốn nói đều nuốt đi xuống, nàng sợ nói nhiều hệ thống sẽ phát hiện cái gì.

Tiêu Mộ Vũ biết nàng băn khoăn, Thiên Võng không chỗ nào là không bị nghe lén, mọi lời nói cùng hành động của người chơi đều bị theo dõi.

"Bất quá em cảm thấy không cần kiêng kỵ hệ thống như vậy, chị có phát hiện không, tuy rằng nó nhằm vào chúng ta, khắp nơi đối chúng ta hạ ngáng chân, nhưng lại không thể dùng sát chiêu. Thậm chí quyền hạn của nó cũng không lớn như trong tưởng tượng, nó làm sai quy tắc cũng sẽ bị trọng tài xử lý. Nó phải vận hành theo quy củ, cũng không thể tùy tâm sở dục, thật giống như phía trên nó còn bao trùm một tầng quy tắc, một trình tự bất di bất dịch đã được thiết lập sẵn, nó không thể đánh vỡ."

Tiêu Mộ Vũ phân tích những chuyện này, Thẩm Thanh Thu trong lòng đều rất rõ ràng, nàng so Tiêu Mộ Vũ biết đến càng nhiều. Lý do hệ thống nhằm vào Tiêu Mộ Vũ nàng cũng biết một phần, nhưng không nắm được chính xác đám người kia muốn đồ vật gì trong tay Tiêu Mộ Vũ.

Nàng châm chước một lát, mở miệng nói: "Chị không biết Thiên Võng rốt cuộc là thứ gì, nhưng có một việc chị biết, nó rất coi trọng em. Em nói đúng, nó hẳn là bị quy tắc trói buộc. Thái độ của nó đối em cũng rất kỳ quái, một mặt muốn đuổi tận giết tuyệt, một mặt vẫn để lại cho em đường sinh cơ. Chị không xác định đường sống kia là nó cố ý lưu lại, hay là nó bị buộc phải tuân theo, nhưng đó là cơ hội của chúng ta."

Tiêu Mộ Vũ thần sắc có chút khẩn trương, "Chị có thể cùng em nói chuyện này sao?" Nàng vẫn nhớ rõ hệ thống từng trừng phạt Thẩm Thanh Thu, đến bây giờ nàng cũng không biết, sau khi phó bản kết thúc, nguyên nhân gì khiến nó trừng phạt nàng ấy.

Thẩm Thanh Thu nhéo nhéo tay nàng, trấn an cười, "Chị có chừng mực."

Nói xong nàng dừng một chút, nhìn Tiêu Mộ Vũ nói: "Mộ Vũ, chị không biết đám người kia là tay sai của Thiên Võng, hay Thiên Võng là công cụ của bọn họ, nhưng bọn họ muốn em giao ra một đồ vật, là vật gì thì chị không rõ, đối việc này bọn họ giữ kín như bưng, chỉ nghe bọn họ gọi là 'Nó'...."

Tiêu Mộ Vũ bưng kín miệng nàng, "Chị đừng nói nữa."

Thẩm Thanh Thu duỗi tay ấn lên ngực, Tiêu Mộ Vũ thấy thế, biểu tình càng thêm khẩn trương, "Lại đau sao? Nó đang trừng phạt chị?"

"Mộ Vũ, chị có ý tưởng này, có lẽ nên thử một lần." Thẩm Thanh Thu trong mắt trào ra một mạt ánh sáng, mơ hồ có chút hưng phấn.

Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ nàng cũng không giống như thống khổ, nhẹ nhàng thở ra, thực mau liền minh bạch Thẩm Thanh Thu suy nghĩ cái gì.

"Chính là vạn nhất nó thẹn quá thành giận, thật sự gây chuyện đối với chị, vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Mộ Vũ có chút sợ hãi, hệ thống làm Thẩm Thanh Thu tới tiếp cận nàng, chẳng lẽ liền không nghĩ tới Thẩm Thanh Thu sẽ phản bội sao? Chẳng lẽ nó nghĩ rằng có thể hoàn toàn kiểm soát Thẩm Thanh Thu bằng hình phạt? Vậy cái gọi là trừng phạt kia đáng sợ đến mức nào, mới có thể làm nó tự tin rằng Thẩm Thanh Thu sẽ không cách nào chống lại nó?

Tiêu Mộ Vũ không dám tưởng tượng nữa, nàng nhíu mày nói: "Em không thể để chị mạo hiểm."

Nàng còn rất nhiều bí ẩn chưa giải được, nàng rất muốn thông suốt nó, nhưng nàng không nghĩ lấy Thẩm Thanh Thu làm tiền đặt cược. Nếu thật sự mất đi Thẩm Thanh Thu, nàng biết được chân tướng lại có ích lợi gì, huống hồ cho dù là sự thật, nơi này bất quá chỉ là một cái bình phong.

Thẩm Thanh Thu cũng không kiên trì, "Được, đều nghe theo em. Vừa rồi chị nói cũng đủ nhiều, nó còn không có phản ứng, chị cảm thấy chúng ta đoán không sai, nhưng cẩn thận vẫn hơn."

"Ừm." Tiêu Mộ Vũ gật đầu.

Thẩm Thanh Thu hôn hôn vành tai Tiêu Mộ Vũ, thấp giọng nói: "Phạt cũng phạt rồi, đêm nay ở lại ngủ cùng chị, được không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, lại liếc liếc đồng hồ, không nói chuyện, chỉ là xốc lên chăn xuống giường.

Thẩm Thanh Thu có chút thất vọng, ủy khuất nói: "Chị nói ngủ cũng chỉ là đơn thuần nằm bên nhau, đều không được sao?"

Tiêu Mộ Vũ mím môi, "Em trở về thay quần áo."

Tiêu Mộ Vũ nói rất nhỏ, Thẩm Thanh Thu nhất thời không nghe được rõ ràng, theo bản năng nói: "Không phải em đang mặc áo ngủ sao...."

Còn chưa nói xong, nàng cuối cùng hiểu được, mặt bỗng nhiên đỏ, "Ừm ừm, em tự nhiên, chị...... chị chờ...... Chờ em."

Bên kia Tiêu Mộ Vũ bước chân đều có chút cấp, giống như chạy trốn trở về phòng. Thẩm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio