Đôi mắt Thẩm Thanh Thu hơi mở to, không thể tưởng tượng mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau một lúc lâu nàng cắn chặt răng, có chút không tình nguyện nói: "Xem như ta niệm tình ngươi đã cứu ta." Nói xong nàng đi tới, duỗi tay đỡ Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đem trọng lượng thân thể đè ép về phía Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng ổn định bước chân, tuy rằng trên mặt có vẻ miễn cưỡng, nhưng nàng thật sự nghiêm túc đỡ Tiêu Mộ Vũ.
Nàng thật cẩn thận tránh đi vết thương trên tay đối phương, ánh mắt lại không tự giác quét khắp người Tiêu Mộ Vũ, lông mày nhíu chặt. Chỉ một nét nhíu mày này của nàng cũng đủ để Tiêu Mộ Vũ nhận ra, nàng đang lo lắng cho mình.
Tiêu Mộ Vũ không thể hiện đúng tính cách nhân vật, nhưng hệ thống cũng không phạt nàng, là bởi vì Thẩm Thanh Thu không phải NPC, hay thật là Tiêu gia tiểu thư sẽ cư xử như vậy?
Bất quá, Tiêu Mộ Vũ cơ bản nắm được tình huống hiện tại, tuy rằng Thẩm Thanh Thu trở nên rất kỳ lạ, nhưng đích xác vẫn là thê tử nhà nàng. Không thể không nói phó bản lần này thực cổ quái, nàng bảo lưu lại ký ức chính mình nhưng không có ký ức nhân vật, mà Thẩm Thanh Thu thì ngược lại. Trước mắt Thẩm Thanh Thu chỉ có ký ức nhân vật, không hề biết bản thân là người chơi. Những gì nàng ấy biểu hiện ra ngoài, hẳn là tính cách nhân vật mà hệ thống thiết trí cho nàng ấy.
Bởi vì cách Thẩm gia không xa, Thẩm Thanh Thu rất nhanh liền đỡ Tiêu Mộ Vũ đi vào. Tiêu Mộ Vũ như cũ duy trì nhân thiết của mình, lạnh mặt ít khi nói cười, chỉ là nhân lúc Thẩm Thanh Thu không chú ý liền trộm nhìn nàng ấy một cái, trong lòng có chút lo lắng lại có chút phát sầu.
Nếu Thẩm Thanh Thu chỉ đơn giản mất trí nhớ, chỉ cần lấy được tín nhiệm của nàng ấy, liền nói cho nàng ấy biết chân tướng là được. Nhưng dựa theo hệ thống giả thiết, khẳng định sẽ không dễ dàng như vậy. Nhiệm vụ còn không có bắt đầu, làm cách nào để Thẩm Thanh Thu khôi phục ký ức là một vấn đề khiêu chiến.
Để Tiêu Mộ Vũ lo lắng chính là, tất cả mọi người vô pháp liên hệ, căn cứ tình huống của Thẩm Thanh Thu, nếu không phải cả đội cách nhau quá xa, vậy chỉ có một khả năng, mọi người đều mất trí nhớ, chỉ có một mình nàng giữ được ký ức nguyên bản.
Vừa nhắc đã thấy người, ngay khi Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ vào nội viện, Tiêu Mộ Vũ thấy được Trần Giai Kiệt. Trước mắt Trần Giai Kiệt mặc một thân trường bào xanh đen, trên đầu đội ngọc quan, dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn tuấn mỹ nho nhã, phong độ nhẹ nhàng,
Nhưng thái độ của hắn khiến hy vọng trong lòng Tiêu Mộ Vũ lập tức bị dập tắt, bởi vì hắn nhận thức không phải Tiêu đội, mà chỉ là Tiêu gia tiểu thư mà thôi.
"Tiểu Thẩm, Tiêu cô nương, hai người đây là?" Hắn thực kinh ngạc khi thấy Thẩm Thanh Thu thân mật đỡ Tiêu Mộ Vũ, sau đó phát hiện dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ chật vật, trên người lại có vết máu, sắc mặt liền thay đổi.
"Sao lại thế này, Tiêu cô nương bị thương? Tiểu Thẩm nhanh đỡ nàng đi vào, ta cho người mời đại phu."
Thẩm Thanh Thu nhìn đến Trần Giai Kiệt mới bình tĩnh lại, vội vàng buông ra Tiêu Mộ Vũ: "Biểu ca đừng làm ồn, ta đã cho Bình Cát đi mời."
Biểu ca? Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Giai Kiệt, lại nhìn nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu gương mặt ngây ngô gọi biểu ca thập phần tự nhiên, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười. Chuyện này thật khó được, phỏng chừng chờ Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, sẽ muốn cáu kỉnh.
Trần Giai Kiệt nghe xong vội gật đầu, nhìn Tiêu Mộ Vũ quan tâm nói: "Tiêu cô nương gặp phải chuyện gì, làm sao bị thương thành như vậy?"
Tiêu Mộ Vũ là nữ nhi của Tiêu Càn tổng tiêu đầu, tuy rằng là cô nương gia, nhưng từ nhỏ yêu thích rèn luyện võ thuật, mới mười bảy tuổi công phu đã hơn hẳn các cao thủ trong tiêu cục. Trần Giai Kiệt thật sự không thể tưởng được ở Dĩnh Châu thành, ai có khả năng đả thương nàng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương đã không được tự nhiên mà xoay đầu đi. Vừa lúc Tiêu Mộ Vũ dư quang thấy được một nam nhân trung niên mặc trường bào màu đen đi tới, mặt mày cùng Thẩm Thanh Thu có vài phần tương tự. Vì thế Tiêu Mộ Vũ lập tức mở miệng nói: "Không cẩn thận trúng vào xe ngựa nên bị ngã. May là gặp được Thanh Thu, nàng đỡ ta vào đây. Chỉ là vết thương ngoài da không quan trọng, làm phiền rồi."
"Tiểu Tiêu tới, như thế nào bị thương rồi? Các con đứng đó làm gì, nhanh đỡ Tiểu Tiêu vào nhà nghỉ ngơi, đã gọi đại phu chưa?" Thẩm Vạn Lâm thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ bị thương, hắn râu ria đều muốn dựng thẳng.
Thẩm Thanh Thu bị cha nàng trừng mắt nhìn, hơi có chút bẹp bẹp miệng, ngày thường phụ thân đều đối nàng nghiêm khắc, nhưng đối khối băng Tiêu Mộ Vũ lại là vẻ mặt ôn hòa. Đang lúc nàng muốn nói chuyện, đã bị Tiêu Mộ Vũ cướp lời, "Thẩm bá bá, Thanh Thu đã cho người đi mời."
Thẩm Vạn Lâm thoáng kinh ngạc nhìn nữ nhi nhà mình, sau đó lại nhíu mày giáo huấn: "Cô nương gia gì mà chỉ biết cả ngày chạy loạn ngoài đường. Bảo con đọc sách luyện chữ con không chịu, học nữ hồng con cũng không chịu, con còn muốn lấy chồng sao?"
Thẩm Thanh Thu sắc mặt có chút khó coi, không nói một lời. Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu mày.
"Cha nói cho con biết, mấy ngày nay trong thành đã mất tích bảy cô nương, con nơi nơi chạy loạn hỏi cha làm sao bây giờ? Tốt nhất từ bây giờ con ngoan ở trong phòng, đừng để mẫu thân con lo lắng." Nói xong, Thẩm Vạn Lâm khoác khoác tay, "Đỡ Mộ Vũ tỷ tỷ vào phòng đi."
Tiêu Mộ Vũ bắt được chút tin tức từ lời Thẩm Vạn Lâm, lông mày không tự giác căng thẳng. Sau khi cùng hắn chào hỏi, nàng được Thẩm Thanh Thu đỡ vào trong phòng, hệ thống vẫn chưa cảnh cáo nàng, xem ra nàng đoán không sai. Dù sao nhân vật của nàng cũng xuất thân thế gia, tuy rằng không dễ hòa thuận, lại có chút kiêu ngạo, nhưng lễ nghĩa đều có đủ, cách nàng ứng xử với Thẩm Vạn Lâm cũng không vấn đề.
Nhưng về phương diện khác, nàng đại khái biết Thẩm Thanh Thu không thích mình. Lúc đơn độc ở chung liền không chút khách khí, không chịu cho nàng nét mặt tốt, vừa rồi nàng ấy nhu thuận cũng chỉ là diễn kịch trước mặt trưởng bối mà thôi. Xem ra, nàng đã làm gì đắc tội nàng ấy rồi.
Đại phu nhanh chóng đến đây, cẩn thận xử lý vết thương cho Tiêu Mộ Vũ, nhẹ giọng nói: "Không có trở ngại, cũng không tổn thương xương cốt, chính là bị thương ngoài da có chút nghiêm trọng, đắp chút thuốc trị thương liền được. Nhưng chú ý đừng đụng nước, ẩm thực thanh đạm chút."
Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang mắng thầm Tiêu Mộ Vũ, nhưng nhìn đến những vết thương kia, tức khắc cái gì đều quên mất. Tuy rằng đại phu nói không sao, nhưng khuỷu tay đầu gối Tiêu Mộ Vũ đều đọng máu, có thể nhìn đến vết trầy tím xanh. Thẩm Thanh Thu từ nhỏ bướng bỉnh, trên người cũng thường bị chút trầy xước, biết rõ vết thương như vậy thực nóng rát đau đớn, nhưng vì sao Tiêu Mộ Vũ vẫn mặt không đổi sắc, giống như không có việc gì.
Nàng vẫn luôn không thích Tiêu Mộ Vũ, người này gương mặt lạnh như băng thì cũng thôi đi, tính cách lại khó ở, muộn tao như cái đầu gỗ. Thật là uổng cho một gương mặt xinh đẹp, nhưng không có một chút vị nhân tình. Chỉ là nhìn đại phu xử lý vết thương cho nàng ấy, trong lòng Thẩm Thanh Thu nói không nên lời thương tiếc, thế cho nên nàng chau mày không rên một tiếng, liền như vậy nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiểu Đào ở một bên nhìn sắc mặt của tiểu thư nhà mình, nhất thời kinh ngạc không thôi, luôn cảm giác tiểu thư như vậy còn đau hơn bản thân bị té ngã. Ngay cả khi Tiêu tiểu thư quay đầu nhìn nàng, nàng cũng chưa phản ứng.
Tiêu Mộ Vũ không dấu vết thu hồi ánh mắt, tuy rằng đắp thuốc khá là đau nhức, nhưng khóe môi nàng vẫn không tự giác cong lên. Ký ức có thể bị lãng quên, nhưng tình cảm đã khắc sâu trong tim vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Thu thập xong đâu đấy, Tiểu Đào liền tiễn đại phu ra ngoài. Thẩm Thanh Thu ngồi ở một bên, nàng cùng Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện hồi lâu, bầu không khí trở nên có chút cổ quái. Tiêu Mộ Vũ trầm ổn, nhưng Thẩm Thanh Thu thật là nhập vai hoàn toàn, dựa theo tính cách này, nàng làm sao có thể nhịn được.
Ánh mắt nàng quét về phía Tiêu Mộ Vũ rất nhiều lần, mới làm bộ không để ý nói: "Đắp thuốc xong rồi, ngươi, ngươi còn đau không?"
Tiêu Mộ Vũ muốn thử thăm dò hệ thống điểm mấu chốt, cho nên nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, nheo mắt nói: "Nàng đoán thử xem?"
Thẩm Thanh Thu cắn môi dưới, vẻ mặt rối rắm, "Ta.... Cái kia, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Bất quá, Tiêu Mộ Vũ ngươi như thế nào đột nhiên đổi tính, ngày thường ngươi nhìn đến ta liền vẻ mặt không kiên nhẫn, hận không thể lấy lỗ mũi xem ta, như thế nào sẽ mạo hiểm cứu ta? Cứu ta liền tính, còn bởi vì ta mà bị thương."
"Nàng cảm thấy ta thực chán ghét nàng sao?" Nhìn Thẩm Thanh Thu như vậy, Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mãnh liệt trào dâng một cổ cảm xúc quen thuộc, giống như quá khứ các nàng đã từng trải qua.
Ban đầu Thẩm Thanh Thu bởi vì cố ý tiếp cận nàng, cho nên luôn bày ra dáng vẻ tùy ý phóng túng, vô luận chính mình đối nàng ấy mặt lạnh thế nào, nàng ấy giống như không biết đau khổ, tiếp tục cười đùa trêu chọc nàng. Nhưng mà.... Trước đó thì sao? Trước khi vào Thiên Võng, ở thế giới thực phải chăng các nàng đã từng gặp qua? Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mình cùng Thẩm Thanh Thu như đã quen biết từ đâu, mà tính cách bây giờ của nàng ấy, nàng cũng không xa lạ gì.
Những ý niệm lung tung rối loạn này đánh sâu vào tâm trí nàng, khiến nàng có chút mơ hồ. Không nên để cảm xúc ảnh hưởng chính mình, đây là phó bản sinh tồn, hung hiểm ẩn chứa ở mọi nơi, Tiêu Mộ Vũ âm thầm cảnh báo chính mình như vậy, buộc bản thân đem suy nghĩ kéo trở về.
"Không phải cảm thấy, chính là sự thật. Nếu ta nhìn chằm chằm ngươi như vậy, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?" Nói xong Thẩm Thanh Thu trầm khuôn mặt, lông mi hơi rũ xuống, rất không kiên nhẫn mà nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tuy rằng gương mặt Thẩm Thanh Thu vẫn còn ngây ngô, nhưng ở độ tuổi này đã thực hấp dẫn người, ngũ quan tinh xảo, mi mục hàm tình, diễm lệ lại không tục khí. Chỉ là biểu hiện bây giờ của nàng ấy học rất sống động, nhưng thật sự có chút khoa trương, trêu đến Tiêu Mộ Vũ không nhịn được bật cười.
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt ngốc lăng, "Ngươi cư nhiên sẽ cười?"
Tiêu Mộ Vũ vội thu cười, bên kia Thẩm Thanh Thu vẫn chưa hoàn hồn, vì thế Tiêu Mộ Vũ ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: "Nếu ta biểu hiện như vậy, thì không phải là ta ghét nàng, mà bởi vì mặt ta đáng ghét."
Thẩm Thanh Thu lúc này mới hồi thần, nàng vỗ vỗ ngực, khó hiểu mà quơ quơ đầu, lẩm bẩm nói: "Ngươi tự biết là được."
Đang nói chuyện, Trần Giai Kiệt đã trở lại, hắn nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Tiêu cô nương khá hơn chút nào không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Chỉ là bị thương ngoài da, đã tốt hơn nhiều."
Trần Giai Kiệt có chút xin lỗi mà nhìn nàng, "Ta mới từ chỗ Bình Cát biết được, Tiêu cô nương là vì cứu Tiểu Thẩm mới bị thương, là biểu muội ta bướng bỉnh, ta xin đa tạ Tiêu cô nương ra tay, bằng không Tiểu Thẩm khẳng định ăn không ít khổ."
Tiêu Mộ Vũ bất động thanh sắc nói chuyện cùng hắn, nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Thu đang tức giận bất bình, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Trần Giai Kiệt, chờ Thanh Thu khôi phục ký ức, ngươi đại khái liền phải chịu khổ.
Hàn huyên xong, Tiêu Mộ Vũ vẫn nhớ kỹ mục đích mình tới đây, vì thế làm bộ lơ đãng hỏi: "Vừa rồi Thẩm bá bá nhắc tới một chuyện, gần đây trong thành đã có nhiều cô nương mất tích, việc này Trần công tử biết không?"
Sắc mặt Trần Giai Kiệt tức khắc trầm xuống, "Đại khái từ tháng giêng bắt đầu, Dĩnh Châu thành liền có người báo án, nói nữ nhi nhà mình mất tích rất ly kỳ. Thậm chí cô nương gia buổi tối ở trong phòng, có người canh chừng nhưng vẫn biến mất không rõ lý do. Phủ nha, người nhà đều phái người đi tìm nhưng không thu hoạch được gì, trước mắt đã có bảy nữ tử mất tích, cữu cữu thực lo lắng Tiểu Thẩm, mấy ngày nay vẫn luôn dặn chúng ta trông chừng nàng, không để nàng chạy loạn."
Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu mày, trực giác nói cho nàng, chuyện này có liên quan tới nhiệm vụ vượt ải lần này.
Vừa nghĩ đến đây, hệ thống lập tức lên tiếng, "Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ kích phát cốt truyện chính của phó bản , điều tra vụ án nữ tử mất tích tại Dĩnh Châu thành. Nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất: Tìm kiếm tung tích những nữ tử biến mất, hoàn thiện cốt truyện chính. Tiến độ nhiệm vụ //, tiến triển cốt truyện %."
"Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Cứu vớt đồng đội lạc đường, tiến độ nhiệm vụ //. Thỉnh chú ý nhiệm vụ lần này yêu cầu toàn đội tham dự, bất luận một đồng đội nào rơi lại phía sau, sẽ trực tiếp bị đào thải."
Liên tiếp hai lần chúc mừng khiến Tiêu Mộ Vũ thực choáng váng, nàng nhìn hai người ngồi trước mặt, lại nhìn đồng đội bị lạc đường //, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
-------------------------------