Thẩm Thanh Thu trở về phòng tắm rửa một cái, cuối cùng đã có thể đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc nằm ở trên giường nàng không khỏi nhớ tới Tiêu Mộ Vũ, hiện tại nàng ấy hẳn là sẽ không ghét bỏ mình.
Đang suy nghĩ, di động đặt ở đầu giường vang lên. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu mới vừa giãn ra lập tức lạnh xuống, sau đó bắt máy.
"Xem ra cô lại vượt ải thành công rồi, chúc mừng cô."
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu hơi ám, khóe miệng câu tia cười lạnh: "Anh cũng còn sống, chúc mừng."
"Đinh!" Tiêu Mộ Vũ vừa thu dọn xong đồ đạc rời khỏi phòng, liền nghe được một thanh âm vang lên, nàng nhìn đồng hồ trên sảnh khách sạn, phó bản mới liền phải bắt đầu rồi.
"Tiểu thư, chúc ngài vận may, hoan nghênh lần sau quang lâm!" Nhân viên lễ tân tựa hồ biết rất rõ Tiêu Mộ Vũ sắp phải đi làm chuyện gì, đối nàng nói một câu như vậy.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ lại một lần ở giữa bạch quang xuất hiện tại căn phòng trung chuyển, nơi nàng từng gặp trọng tài Số Một.
Bố trí giống nhau, nhưng người ngồi sau bàn đã không phải tiểu cô nương Số Một kia.
"Hoan nghênh đi vào phó bản số , tôi là trọng tài Số Hai, còn mười lăm phút nữa cô sẽ tiến vào phó bản mới."
Số Hai thoạt nhìn trên dưới mười tám tuổi, biểu tình thực đứng đắn, ăn mặc sơ mi trắng quần tây, có điểm quạnh quẽ.
"Đầu tiên thẩm tra đối chiếu thông tin người chơi, Tiêu Mộ Vũ, tuổi, đã thông quan trạm kiểm soát: Số — Sơn trang da người, tích phân , cho điểm cấp bậc S." Lúc nói đến đây, nữ trọng tài Số Hai ngước mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, thực hiển nhiên có chút kinh ngạc trước thành tích của nàng.
"Đúng vậy."
"Thành tích rất xuất sắc, cửa thứ nhất thông quan đạt cấp S, hy vọng cô sẽ tiếp tục ưu tú như vậy."
"Tôi có một câu hỏi, tổng cộng phải thông qua bao nhiêu phó bản?"
Số Hai nghe xong cười khúc khích, sau đó trực tiếp nói: "Mười cái, dựa theo trình độ khó dễ chia làm bốn cấp bậc, ba cấp đầu cứ mỗi ba phó bản là một bậc, riêng phó bản thứ mười là cấp SSS."
"Hẳn là không chỉ có một loại hình như phó bản số một?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.
"Không sai, mỗi phó bản tương ứng với hàng trăm kịch bản gốc, tiến vào loại nào là tùy cơ an bài, đương nhiên về sau đi tiếp thế nào sẽ do người chơi chính mình chọn lựa."
"Còn có một vấn đề, trong Thế Giới Thiên Võng, đã có người chơi nào vượt qua phó bản cuối cùng chưa? Có người nào thành công trở về thế giới hiện thực không?"
Số Hai nhíu mày nhìn nàng: "Vấn đề này vượt quá quyền hạn, tôi không thể trả lời."
Tiêu Mộ Vũ trầm mặc, cũng không hỏi nữa, Số Hai khom lưng làm tư thế mời, Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Tiếng bánh răng chuyển động quen thuộc lại vang lên bên tai, đồng thời âm thanh lạnh băng máy móc của hệ thống lại lần nữa truyền đến.
"Tải tập tin, giải nén, download xong! Khởi động!"
Sau một tiếng nổ lớn, Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra.
Chỉ là nàng vừa mở mắt, nhịp tim của nàng đều thiếu chút nữa ngừng lại.
Chỉ thấy nơi cách nàng không đến mười cm, một đôi mắt thình lình cùng nàng đối diện, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên không kịp phòng ngừa đánh cái giật mình lập tức lui về phía sau một bước, vì thế đôi con ngươi kia cũng đồng dạng kịch liệt co rút lại, cách xa nàng một bước.
Trên mặt nàng mồ hôi lạnh đều xông ra, vừa lui một bước nàng mới phát hiện cặp mắt kia không phải người khác, chính là bản thân nàng, trước mặt nàng còn có một tấm gương treo. Bản thân bên trong biểu tình hơi khẩn, kinh hồn chưa định.
Đây là tình huống như thế nào? Nàng có chút cảnh giác mà nhìn gương, sau đó ánh mắt chuyển xuống phía dưới.
Nơi nàng ở lúc này một mảnh đen nhánh, nàng sở dĩ có thể nhìn thấy chính mình trong gương, là bởi vì mỗi bên gương đều có một ngọn nến.
Giữa ánh sáng lờ mờ người trong gương cũng không phải thập phần rõ ràng, biểu tình trên mặt phần lớn ẩn ở trong bóng tối, theo ánh sáng ngọn nến như ẩn như hiện, chỉ có cặp mắt kia ngoài dự đoán rõ ràng, là thuộc về đôi mắt của Tiêu Mộ Vũ.
Bỗng nhiên một tiếng tí tách rất nhỏ vang lên, giữa tâm ngọn nến nổ ra một đóa hoa lửa thật nhỏ, tựa như tín hiệu nào đó.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nắm chặt tay, tình cảnh này quá mức quỷ dị, giữa đêm khuya trong phòng đốt nến chiếu gương, đây là có ý tứ gì.
Liền ở Tiêu Mộ Vũ xoay người đi xem kỹ tình huống xung quanh, hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương liền nhìn theo bóng dáng nàng, con ngươi sâu kín đi theo nàng chuyển động.
Một ngọn nến tối tăm đột nhiên bắt đầu lay động, Tiêu Mộ Vũ lập tức quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm ngọn nến, cùng lúc đó cảnh trong gương cũng chuyển động, duy trì động tác cùng nàng giống nhau như đúc.
Tiêu Mộ Vũ dư quang nhìn lướt qua gương, nàng cũng nhìn lướt qua chính mình bên trong, không có phát hiện khác thường, nhưng trong lòng nàng thực bất an.
Hai ngọn nến chỉ có một ngọn đong đưa hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, phảng phất giây tiếp theo liền phải tắt, Tiêu Mộ Vũ vươn tay cảm thụ, nơi này căn bản không có gió.
Tiêu Mộ Vũ lòng tràn đầy cảnh giác, cảm xúc căng thẳng, nỗ lực duy trì bình tĩnh, cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc đây là giả thuyết gì.
Đúng lúc này ngọn nến thứ hai cũng bắt đầu lay động, bởi vì ánh nến leo lắt lúc sáng lúc tối, hình ảnh nàng trong gương cũng bắt đầu đong đưa.
Đong đưa...... Không đúng, trong gương chiếu chính là chính mình, khi một người bất động thì bóng dáng sẽ tùy nguồn sáng đong đưa, nhưng cảnh trong gương làm sao lại có thể?
Nàng lập tức lui về phía sau, nhưng người trong gương vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thậm chí tròng mắt đều theo nàng chuyển động.
Tiêu Mộ Vũ tim đập đến treo ở cổ họng, nàng không chút nghi ngờ cái bóng dáng kia nhìn như chính mình, nhưng giây tiếp theo có thể từ trong gương bước ra tới.
Tay nắm cửa! Tiêu Mộ Vũ đụng phải tay nắm cửa, nàng lập tức dùng sức vặn mạnh, chính là, mở không được!
Nàng không thể tùy ý chính mình đưa lưng về phía tấm gương kia, bởi vậy phát hiện cửa không thể mở được, nàng lập tức quay đầu lại nhìn vào mặt gương.
Nữ nhân bên trong rõ ràng chính là nàng, nhưng đối phương lại đứng ở nơi đó, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt rời khỏi người nàng, sau đó nhìn chăm chú vào trước mặt.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy động tác đối phương có chút kỳ quái, loại cảm giác này giống như nữ nhân trong gương là một người hiện hữu, và cô ấy đang đứng đó soi gương.
Lúc này trên gương xuất hiện dấu vết đỏ như máu, từng nét bút như là đang viết chữ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm chữ viết kia, không thể dời mắt, nàng phát giác không ổn khi ký tự đầu tiên được viết lên, không phải chữ Hán, mà là từ đơn tiếng Anh, "Bloody" (Đẫm máu). Chất lỏng đỏ như máu theo pha lê chảy xuống, chữ Bloody đã được viết xong.
Những chữ viết đỏ như máu còn đang tiếp tục chảy xuống, chính nàng trong gương càng thêm vui vẻ.
Trong đầu Tiêu Mộ Vũ có thứ gì bỗng nhiên chợt lóe mà qua, nàng mạnh mẽ bưng kín hai mắt của mình, bước nhanh vọt tới trước mặt gương, dùng ống tay áo mạnh mẽ cọ đi lên. Ngoài dự đoán từ đơn bloody kia lập tức bị lau đi, hai ngọn nến lập lòe trong phút chốc đứng vững vàng, trong gương truyền đến một tiếng nữ nhân cực thấp thở dài, tựa hồ thập phần tiếc hận.
Mà Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu vừa thấy, người trong gương sắc mặt tái nhợt, hô hấp hỗn độn, ngực không tự giác kịch liệt phập phồng, đây mới là nàng.
Nàng lập tức vọt tới cửa vặn tay cầm, răng rắc, cửa mở.
Một chùm ánh sáng nghênh diện mà đến, xuyên thấu hắc ám cùng sợ hãi, bên ngoài một mảnh quang minh. Nàng không chút do dự bước chân ra, cánh cửa đóng sầm lại, ngọn nến bên trong cũng theo tiếng mà diệt.
"A." Một tiếng cười khẽ, nữ nhân đứng ở cánh cửa đóng lại cũng nở nụ cười, bộ dáng chính là Tiêu Mộ Vũ.
Lúc Tiêu Mộ Vũ đóng cánh cửa đó lại, nàng mới thấy rõ chính mình đang ở đâu, nàng vừa quay đầu liền thấy được bên trái phải đều có hành lang thật dài, tất cả cửa phòng đều đóng chặt, đứng đối diện nhau, giống như ký túc xá trường học, nàng lập tức nhìn quét một chút cửa phòng đầu tiên, đều có đánh số.
Phòng nàng đang đứng có số , đối diện là phòng , , việc đánh số như vậy nhìn như lộn xộn, nhưng lại giống như cố tình sắp đặt. Mà là ám chỉ tầng ba của tòa nhà số sao?
Trong lúc nàng đang tự hỏi, có tiếng lạch cạch từ căn phòng số đằng kia truyền tới, âm thanh rất nhỏ nhưng Tiêu Mộ Vũ lại rất quen thuộc, đây là tiếng mở cửa, chuẩn xác mà nói là tiếng cửa mở không thành. Tiếp theo chính là tiếng kêu thảm thiết, âm thanh tông cửa rất mạnh.
Tiêu Mộ Vũ biểu tình nghiêm nghị mà nhìn chằm chằm cánh cửa này, cửa cũng không dày nặng, lúc này cũng không có hoàn toàn ngăn cách âm thanh, nhưng lại vô tình mà ngăn cách sinh tử, người bên trong dữ nhiều lành ít. Chết trước khi chưa xuất sư, còn không có bắt đầu liền kết thúc.
"A ~ a! Phanh!" Lại có một phiến cửa mở, là phòng .
Chỉ thấy một nữ nhân té ngã lộn nhào mà chui ra tới, chân chống đất chật vật muốn tránh xa cánh cửa một chút, toàn thân cô ấy rã rời, trong miệng liều mạng thét chói tai, ôm đầu vẫn luôn kêu khóc.
Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, một bàn tay trắng bệch từ trong thò ra, bám vào vách cửa, sau khi bắt hụt nó liền nhanh chóng duỗi ra tới, cảm giác giây tiếp theo nó liền phải bò ra ngoài.
Thân thể Tiêu Mộ Vũ hành động nhanh hơn suy nghĩ của nàng, đè nặng trái tim đập dồn dập nhanh chóng chạy tới, nghiến răng nghiến lợi mà dùng sức giẫm mạnh vào cái tay đó.
Phỏng chừng đồ vật bên trong làm sao cũng không ngờ tới nữ sinh đang kêu cha gọi mẹ bên ngoài còn có thể phản kích dứt khoát như vậy, nó lập tức rụt trở về, giống như bị Tiêu Mộ Vũ dọa tới rồi.
Tiêu Mộ Vũ thấy nó lùi về, quyết đoán đóng cửa, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Nữ sinh cả người sững sờ khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, trong mắt sợ hãi còn không có tiêu tán. Nhưng sự bình tĩnh này chỉ ngắn ngủi vài giây, lại một tiếng "Phanh" khác vang lên, Tiêu Mộ Vũ trơ mắt nhìn nữ sinh dưới đất lại há to miệng, đồng thời nhắm mắt lại kêu thảm thiết, tiếng kêu thật sự ồn ào, làm nàng thoáng nghiêng đầu, bất đắc dĩ xoay người.
Lúc nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn đến một nữ nhân thân cao chân dài đứng ở hành lang, mà một bóng dáng giống hệt nữ sinh trên mặt đất đang từ cánh cửa mở toang nhảy ra, gương mặt trắng bệch, ngón tay tái nhợt sát khí bức người, hận không thể ngay lập tức bóp chết nữ sinh kia.
"Đừng để nó ra ngoài!" Tiêu Mộ Vũ vội vàng hô lên, nữ nhân đối diện nghe được tức khắc di chuyển, chân trái lùi về sau, đùi phải nhấc lên dùng sức bật cực mạnh đá vào đỉnh đầu nữ quỷ, sau đó cong gối từ trên xuống dưới nện trực tiếp vào đầu nữ quỷ đang thò ra ngoài.
Tiêu Mộ Vũ nhìn đều cảm thấy đầu ong ong, mà cổ nữ quỷ kia đều phát ra một tiếng răng rắc, nó bị nện tới nằm bẹp trên mặt đất, phỏng chừng não đều bị đánh văng.
Nữ quỷ choáng váng hét lên một tiếng, tay phải bỗng nhiên vươn, năm cái móng tay dài ra như lưỡi dao sắc bén, móc về phía nữ nhân kia.
Đáng tiếc tốc độ nữ nhân vừa động thủ còn kinh khủng hơn cả quỷ, một cái nghiêng người tránh đi, liền duỗi tay gắt gao bắt lấy tay phải nữ quỷ, lưu loát mà né tránh đối phương tay trái móc tới, đồng dạng tóm chặt, nàng bỗng nhiên hợp hai cái tay đó lại gập xuống, tiếng xương cốt bị bẻ gãy làm Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi nhắm mắt.
Chờ nàng nhìn lại, nữ quỷ đã bị người kia đạp đi vào, cửa phòng đóng sầm ngay lập tức. Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới thấy rõ gương mặt nữ nhân vừa tung chiêu sấm rền gió cuốn kia, là Thẩm Thanh Thu.
"Tại sao là chị?"
"Nguyên lai là em."
Đồng dạng bốn chữ, nhưng ý vị rõ ràng.
Thẩm Thanh Thu nói xong nghiền ngẫm bốn chữ mà Tiêu Mộ Vũ vừa nói, xì bật cười.
"Chị cảm thấy Tiêu tiểu thư nhìn thấy chị cũng không phải thực vui vẻ, uổng cho chị vừa rồi kinh hỉ như vậy."
Thẩm Thanh Thu mặc bên trong đồng dạng là một chiếc áo phông màu đen cổ chữ V, bên ngoài mặc áo khoác da màu đen, quần giày đều là màu đen, nhìn tựa như một sát thần. Chỉ là mái tóc xoăn nâu buông xõa, đường nét khuôn mặt tinh xảo cùng ý cười kiều tiếu linh động làm nàng trông đặc biệt quyến rũ, thật sự là mâu thuẫn lại hài hòa.
Đôi mày thanh tú của Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn ninh, nhưng lời nói như cũ tâm bình khí hòa: "Là em nghĩ sai rồi, có thể dùng bạo lực mà đem quỷ hù chết, trên đời sợ rằng tìm không ra người thứ hai, là chị thật bình thường."
Thẩm Thanh Thu cười đến càng thêm vui vẻ, đôi con ngươi sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ: "Cho nên em là đang khen chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ có chút bất đắc dĩ, người này luôn thích bỏ qua những gì chị ấy không muốn nghe. Nàng xoay người nhìn nữ sinh trên mặt đất một bên nước mắt đầm đìa, một bên nhìn nàng cùng Thẩm Thanh Thu không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm mười mấy gian cửa phòng hai bên, có lẽ sẽ có người đi ra.
Thẩm Thanh Thu duỗi tay đẩy một cánh cửa, không chút sứt mẻ, giả thiết này cũng kỳ quái, chỉ có chủ nhân căn phòng mới có thể mở cửa, hơn nữa chỉ cần đóng lại, quỷ bên trong tấm gương cũng không thể mở ra.
Tiêu Mộ Vũ đoán không sai, kế tiếp còn có ba cánh cửa mở, nhưng chỉ có hai người chạy ra tới, mà nữ sinh cách các nàng xa nhất đã bị bóng dáng phía sau mạnh mẽ kéo đi vào, các nàng không kịp cứu cô ấy.
Lúc này trên hành lang, ba nữ sinh sống sót sau tai nạn đều lòng còn sợ hãi, trong đó hai người căn bản không đứng lên nổi, một người cuộn tròn bên vách hành lang ngơ ngác rơi lệ, một người khác súc thành một đoàn ôm đầu gắt gao nhắm hai mắt, chỉ có nữ sinh mái tóc bới thành viên tròn mặt không có chút máu mà đối hai người nói: "Cảm ơn các cô."
Thẩm Thanh Thu nhìn nữ sinh một cái, không nói chuyện. Mà Tiêu Mộ Vũ thấy cô gái kia cường chống sợ hãi còn không quên nói lời cảm tạ, vẫn hồi đáp một câu: "Không khách khí."
Tiêu Mộ Vũ không nhúc nhích, Thẩm Thanh Thu cũng không nhúc nhích, đều đang nhìn chằm chằm những cánh cửa chưa được mở ra, muốn nhìn một chút xem còn có người chạy ra ngoài hay không.
Nhưng không thấy cánh cửa nào có động tĩnh, Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ có năm người chơi? Còn đều là người chơi nữ?
Đúng lúc này, trong bầu không khí yên tĩnh vang lên một tiếng "Đinh", khiến ba nữ sinh kia vốn đã là chim sợ cành cong đều run lập cập.
"Hoan nghênh người chơi đến với phó bản sinh tồn , số phòng trí mạng, trò chơi đã bắt đầu. Hiện tại mời tất cả người chơi tập trung đến phòng họp đại sảnh Tòa nhà tổng hợp. Lưu ý rằng các vị chỉ có mười lăm phút, bằng không, những cánh cửa này sẽ không giữ được thứ bên trong nữa."
Âm thanh máy móc lạnh lẽo cứng ngắt xoay quanh phía trên đỉnh đầu, Tiêu Mộ Vũ nhìn những căn phòng còn lại, nếu quỷ bên trong đều ra tới, Thẩm Thanh Thu lợi hại đến thế nào cũng không ứng phó nổi.
Nàng thần sắc hơi ngưng: "Không có thang lầu, nơi này tất cả đều là phòng."
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm chỉ thích được vợ khen, còn vợ mắng thì nàng không nghe đâu, cho dù nghe cũng coi như nghe không hiểu.