Nguyễn Minh hôm nay cũng có người đến tiễn, ngoài San San phải đi cùng hắn làm nhiệm vụ ra thì hôm nay Charsi, lão Bruce cùng Akara cũng tới. Nhưng có một điều kỳ quái là không thấy Lily đâu cả.
"Cái con quỷ nhỏ này, bình thường tốt với nó như vậy! Nấu toàn đồ ăn ngon cho nó thế mà giờ phút quan trọng như thế này lại không đến tiễn ta? Quá đáng thật! Hừ lần này trở về sẽ không cho nó động chạm tí chiến lợi phẩm nào cả!"
Nguyễn Minh cũng bực mình, dù sao hắn cũng đối xử với Lily như em gái không ngờ con bé này lại hư như vậy, lấy cái cớ vô cùng khó tin là đau bụng để trốn đi tiễn. Một nhà bốn người đều ăn thức ăn Nguyễn Minh nấu, sao chỉ có mình nó đau bụng được.
Bỏ qua chuyện Lily, ba lão nhân đến tiễn lần này đang vây quanh Sandy chứ chẳng đoái hoài gì đến hắn cả. Người thì nhắc nhở phải cẩn thận, kẻ thì dúi cho nàng mấy món đồ phòng thân, nhất thời trên tay Sandy đầy những thứ linh tinh từ áo giáp, trang bị đến dược phẩm, đạo cụ... Biết là hắn quan hệ với mấy người Bruce, Akara kém hơn nhiều so với San San, nhưng ngay cả Charsi cũng dường như bơ hắn đi thì tủi thân vô cùng. Nguyễn Minh đành phải hắng giọng vài cái để thể hiện sự tồn tại của mình:
- E hèm! Chuyến hành trình này nguy hiểm như vậy, chưa chắc có thể gặp lại các vị được. Các vị nếu có gì muốn bày tỏ với ta thì nhanh lên, thời gian cũng không còn sớm nữa!
Nói xong, hai mắt sáng như sao, bộ dạng như trẻ con háo hức chờ bóc quà sinh nhật vây, khiến bốn người còn lại phải bật cười. Charsi là người đầu tiên thế hiện:
- Hừ được rồi! Ta vốn không định cho ngươi cái gì! Nam nhi đại trượng phu đỉnh thiên lập địa phải dựa vào đôi bàn tay của mình để kiếm ăn. Nhưng thôi, nghĩ ngươi nghèo khó chẳng có thứ gì tốt nên nhịn đau cho ngươi vậy.
Nói xong, nàng rút từ nhẫn không gian ra một bộ áo giáp lưới và một thanh dao găm đưa cho hắn. Hai món quà này khiến Nguyễn Minh vô cùng vui sướng bởi vì hắn biết hai thứ này không phải là đồ tầm thường. Giáp lưới trên tay không biết được đan từ sợi kim loại nào mà rất nhẹ, chẳng nặng hơn áo vải là mấy cả. Nhưng đừng vì nó nhẹ mà khinh thường, cô bé Lily cũng có một bộ giống hệt, trước đây còn mang ra khoe với Nguyễn Minh khiến hắn vô cùng thèm thuồng. Bộ giáp này vô cùng bền chắc, Lily còn vì chứng minh mà cầm đủ các loại vũ khí bình thường chém vào đềm không làm đứt được được nó. Nghĩ tới khi mình mặc áo giáp này lên, sẽ ngăn cản được không biết bao nhiêu là nhát chém, mũi tên, Nguyễn Minh cảm thấy tỉ lệ sống của mình lại tăng cao một thành. Tất nhiên áo giáp này chỉ có tác dụng chống chịu sát thương xuyên thâu thôi, chứ dư lực truyền vào thì nó chẳng ngăn cản được mấy. Những đòn đập của vũ khí có trọng lượng lớn dù không gây sát thương trực tiếp nhưng dư lực nó tạo ra vẫn có thể xuyên qua áo giáp làm gãy xương, hoặc tổn thương tới nội tạng.
Còn thanh dao găm còn lại cũng không tầm thường, mấy hôm trước hắn thấy Charsi rèn nó cả một ngày trời, vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Nên biết là tốc độ rèn của nàng vô cùng nhanh, Nguyễn Minh từng thấy nàng rèn một thành đại kiếm to gấp mấy chục lần cái dao này chỉ trong có một giờ đồng hồ. Một thanh dao găm bé tẹo như vậy mà nàng tiêu tốn nhiều thời gian như vậy không cần nghĩ cũng biết chất lượng của nó cao như nào.
Nhận hàng xong, Nguyễn Minh cũng cười hề hề cảm ơn Charsi rối rít, sau đó quay sang phía lão Bruce cười nịnh nọt:
- Ngài Bruce! Quan hệ giữa chúng ta cũng không phải sơi sài gì, ngài có lời nào muốn nói trước khi ta đi không?
Lão Bruce thấy tên này vô sỉ như vậy cũng lúng túng một lúc, sau đó thì hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ! Không có! Không có gì cả! Lão già ta nghèo lắm, của cải thời trẻ của ta cho ngươi hết rồi còn gì! Giờ ta còn mỗi cái xác khô thôi!
Vừa nói vừa chỉ chỉ pháp bào cùng cây đũa phép đang dắt trên thắt lưng của hắn. Cũng không thất vọng lắm, dù sao trước đó đã nhận được lợi ích từ vị lão giả này rồi, Nguyễn Minh quay sang người cuối cùng làm bộ đáng thương nói:
- Ngài Akara, còn ngài thì sao, có lời gì muốn nói với ta không?
Akara lắc đầu cười mắng:
- Đồ dẻo miệng này, được rồi, nhận lấy này.
Dứt lời, Akara lấy ra từ trữ vật không gian của mình một cái đai lưng, trên đó gắn mấy cái túi nhỏ, ở mỗi túi đều có gắn một lọ thủy tinh màu sắc khác nhau. Nhìn qua là biết chắc chắn là dược phẩm rồi. Thấy Nguyễn Minh nhanh chóng nhận lấy món quà như kiểu sợ nàng đổi ý vậy, Akara cũng không phật lòng nói:
- Đai lưng này có mười ngăn, mỗi ngăn có thể chứa một lọ dược phẩm, trong chiến đấu cũng rất tiện cho việc lấy thuốc ra cắn, vô cùng hữu ích. Trên cái đai lưng này ta đã để sẵn, lọ thuốc trị thương, lọ thuốc hồi phục ma lực, và lọ thuốc giải độc. Của ít lòng nhiều, hi vọng ngươi có thể an toàn hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Cảm tạ Akara rối rít, Nguyễn Minh sau đó lập tức mặc hết đống trang bị mới nhận được lên. Áo giáp thì nhét vào trong pháp bào, vừa đẹp lại vừa bí mật, biết đâu kẻ địch lại tưởng hắn chỉ mặc một bộ áo vải nên khinh thường ra chiêu nhẹ hơn thì sao. Đeo đai lưng mới lên rồi dắt đũa phép và thanh dao găm vào hai bên. Ngắm nghía bản thân một lúc, cảm thấy càng ngắm càng hài lòng, Nguyễn Minh quay sang phía Sandy thì thấy nàng cũng đã nai nịt gọn gàng, trang bị chỉnh chu.
Bỗng lúc này, tiếng nói của Kashya bỗng vang lên:
- Thời gian xuất phát đã đến! Những người trong tổ đội thực thi nhiệm vụ "Càn quét Quỷ động" lần này mau tập trung lại đây!
Vội vàng tạm biệt ba lão nhân, Nguyễn Minh dắt tay em gái San San của mình nhanh chóng đi tới chỗ Kashya. Khi đến nơi đã thấy tổ đội tập trung đầy đủ người, Giáp sĩ Padine, cung thủ Diana, pháp sư băng hệ Limp, Pháp sư vong linh hệ Nguyễn Minh và thành viên mới Sandy. Thấy thành viên mới này không ngờ còn nhỏ như vậy, mấy người còn lại ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cả cằm. Kashya cười hiền lành xoa đầu Sandy nói:
- Nào sư muội, muội giới thiệu một chút về bản thân cho đồng đội mới đi.
Sandy có phần ngượng ngùng, ngập ngừng nói:
- Ta...Ta là Sandy, các ngươi cũng có thể gọi ta là San San cũng được. Năm nay mười tuổi, hiện đang ở,...
Vội vàng ngắt lời nàng, Nguyễn Minh xoa đầu nói:
- Ngốc nữ này! Không cần chi tiết thế đâu, muội chỉ cần giới thiệu tên với sơ qua về năng lực của mình là được.
Sợ cô bé nói ra thân phận nô lệ của mình rồi bị mọi người khinh thường, tẩy chay nên Nguyễn Minh phải bảo nàng dừng lại ngay. Trong cái thời kỳ chiếm hữu nô lệ như thế này, nô lệ gần như chẳng có cái quyền gì cả, sinh tử đều nằm trong tay chủ nô, đồng thời cũng bị phần lớn xã hội coi rẻ, mạt sát. Mặc dù qua thời gian tiếp xúc, trừ tên Padine ra Nguyễn Minh cũng thấy tính tình của mấy tên đồng đội mới này cũng tạm coi là tốt, nhưng không vì thế mà hắn hoàn toàn tin tưởng họ. Chỉ có trong tình huống nguy hiểm cận kề, sinh tử nguy cấp bản chất thực của con người mới lộ ra được. Người luôn đối tốt với ta khi nguy hiểm đến cũng có thể đâm cho ta một dao. Người thường ngày ghẻ lạnh ta cũng có thể cứu ta một mạng. Nói chung hiện tại Nguyễn Minh ngoài mặt vẫn tỏ ra hào sảng, cười nói với ba tên đội viên mới này, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ lại một chút đề phòng. Cẩn tắc vô áy náy.
Lại nhắc tới Sandy, cô bé đang tiếp tục bài giới thiệu của mình:
- Ta có thể sự dụng phép "trị thương" cấp thấp, phép "Thanh tẩy" cấp thấp, à ngoài ra cũng có thể thi triển "Hỏa cầu" nữa!
Sau đó nàng từ từ giải thích từng tác dụng của những phép thuật này.
"Trị thương" ngay bản chất cái tên đã nói ra tác dụng của nó rồi, đó chính là thay thế dược phẩm chữa trị thương thế ở mức độ nhất định. Tất nhiên không khoa trương như trong game, dùng một phát là đầy máu luôn. Dù sao chỉ là phép thuật cấp thấp nên bản thân nó chỉ có tác dụng đẩy nhanh quá trình tự hồi phục của cơ thể, cầm máu nhanh, khép lại vết thương nhanh hơn thôi. Còn phép "Trị thương" cấp cao có "dùng phát đầy máu luôn" hay không thì Nguyễn Minh cũng không biết nữa.
"Thanh tẩy" có tác dụng hóa giải nguyền rủa, bùa chú do kẻ địch yểm vào bản thân hoặc đồng đội của mình. Dĩ nhiên là người thì triển "Thanh tẩy" phải có thực lực tương đương với người "yểm bùa" thì mới có tác dụng, chứ thực lực chênh nhau quá nhiều thì phép này chẳng có chút tác dụng nào cả.
"Hỏa cầu": bắn ra một quả cầu lửa chạm vào mục tiêu sẽ phát nổ, gây sát thương hệ hỏa lên phạm vi nhỏ xung quanh, đồng thời cũng có được hiệu ứng thiêu đốt của hệ hỏa.
Phép "Hỏa cầu" thì coi như bỏ qua đi, nó chỉ là phép thuật thông thường, nhưng khi mọi người nghe thấy tác dụng của "Trị thương" và "Thanh tẩy" thì lập tức vui mừng quá đỗi. Không phải sao? Một cái chỉ gây ra chút sát thương, chẳng hỗ trợ gì được đồng đội, nhưng hai phép còn lại thì như bùa cứu mạng vậy. Dược phẩm mỗi người mang theo rất hạn chế, dù sao đám thành viên trong độ này chẳng kẻ nào có được nhẫn trữ vật cả, nên chỉ tình huống nguy cấp nhất mới được dùng. Với những vết thương nhỏ mà lại sử dụng dược phẩm sẽ vô cùng lãng phí, nhưng nếu không dùng thì dù ít dù nhiều cũng ảnh hưởng tới lực chiến đấu cá nhân của mỗi người. Ngược lại, bây giờ trong đội ngũ đã có một nữ tu có khả năng trị liệu, giải chú như vậy, không phải là chỉ với vết thương nho nhỏ, nguyền rủa chút chút họ cũng có thể được chữa trị hoàn toàn, sinh long hoạt hổ sao.
Thầm cảm thán tác dụng của cái nghề nghiệp nữ tu trong tổ đội này, Nguyễn Minh giờ cũng thấm thía được cái lý do trong bất cứ game nhập vai nào, vai trò hỗ trợ, bơm máu cũng luôn được săn đón như vậy. Và trong cái thế giới này cũng chẳng khác gì, hắn từng nghe lão Bruce khoe khoang, hồi còn trẻ Akara vừa là một mỹ nhân vừa là một nữ tu quyền năng, nàng luôn được săn đón ở bất cứ tổ đội, tổ chức nào. Cũng phải thôi, một bình máu, bình giải độc di động như vậy ai mà chẳng muốn giữ ở bên mình trong quá trình mạo hiểm.
Sau khi Sandy đã giới thiệu xong, Kashya gật đầu rồi đưa cho Nguyễn Minh một tấm bản đồ bằng da, trong đó có mô tả vị trí của Quỷ động cũng như một số thông tin cần lưu ý về các loại quái vật, bẫy rập trong động. Cuối cùng là ài lời dặn dò đại loại là chú ý an toàn, làm việc cẩn thận,...
- Thời gian đã không còn sớm nữa, các ngươi cũng nhanh chóng lên đường thôi! Những người dân trong Trại du cư sẽ ở đây cầu nguyện cho sự bình an của các ngươi! Tạm biệt! Những người chiến sĩ trẻ!
Tổ đội người tiến dần ra cổng trại trong sự reo hò cổ vũ của người dân cũng như tiếng chia tay bịn rịn của thân nhân bằng hữu. Chẳng mấy chốc bóng dáng của họ đã biến mất khỏi cổng Nam.
Khi mọi người đã dần dần tản đi, ai nấy về làm việc của mình, không ai chú ý tới, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh như chớp xuyên qua đám lính canh cổng Nam đang ngủ gà ngủ gật kia, biến mất khỏi Trại du cư.