"Ông có thể thay đổi ký ức của cậu ta, thay đổi cảm giác nhất thời, nhưng không thể khống chế vĩnh viễn, Tú Nhi, trong hoàn cảnh như vậy. Mà cậu ta không hề động lòng với cháu, hay là nhân lúc cháu chưa rơi vào quá sâu thì hãy buông tay đi."
Ông La cau mày, đây là điều ông ta lo lắng nhất, dù có muôn vàn thủ đoạn, cháu gái mình có thể dựa vào đó có được nhưng không thể có được vĩnh viễn, bây giờ, chỉ mới qua một thời gian ngắn mà Phong Sở Mạc đã không lún sâu, điều đó có nghĩa là La Tú Nhi trong mắt Phong Sở Mạc không có địa vị.
Chiếc lục lạc trên cổ tay vang lên, cô ta nắm chặt nắm tay: "Không thể, ông nội, ông nhất định phải giúp cháu, cháu muốn anh ấy thần hồn điên đảo với cháu, thích cháu, yêu cháu, không phải cái tên Vi Vi kia, cháu muốn anh ấy chỉ thích mình cháu thôi!"
La Tú Nhi đúng là đã nghĩ thông suốt, chỉ là nghĩ theo một cách khác.
"Lần này đừng thay đổi ký ức, hãy xóa sạch ký ức của anh ấy, nếu anh ấy không thể coi cháu là Vi Vi kia, vậy thì hãy để Vi Vi đó hoàn toàn biến mất!"
Sắc mặt La Tú Nhi méo mó đi, trong mắt tràn ngập chấp niệm, ông La giật mình, vội lấy ra một lá bùa dán lên, thân cô ta liền run rẩy, biểu cảm trên mặt liền biến hóa, qua rất lâu mới thở ra một hơi.
"Ông nội, ông giúp cháu với."
Sau khi thanh tỉnh vẫn nói câu nói đó, này như là bị tẩu hỏa nhập ma, trong khoảnh khắc đó, ông La gần như muốn lấy Nhiếp Hồn Linh có chứa Phong Sở Mạc bên trong và đập nát.
"Sẽ mất một khoảng thời gian, không thể tác động lần hai lên ký ức trong thời gian ngắn, vì làm như thế sẽ làm thần trí cậu ta bị thương dẫn tới thành kẻ điên."
La Tú Nhi suy nghĩ một lúc, vẫn miễn cưỡng gật gật đầu, cô ta thực sự xúc động muốn ông La lập tức thi triển, cho dù biến thành kẻ điên thì cũng không sao, chỉ cần người đầu tiên anh nhìn, người duy nhất trong lòng anh là La Tú Nhi cô là được.
Miễn là khuôn mặt đó vẫn còn đó.
Nhưng cuối cùng La Tú Nhi không nói những lời này ra khỏi miệng.
Phong Sở Mạc thu tay lại từ cuốn sách vải có phần bị rách rưới, trong hai ngày liên tiếp này, anh đã cố tình khiêu khích cô ta cho nên hồn không ngừng bị lửa thiêu đốt, có điều anh ta cũng đã đạt được một số tiến bộ, ít ra, anh ta đã dung hợp hơn với Nhiếp Hồn Linh, không chỉ bị nó giam cầm mà chính anh còn nắm giữ được một phần của nó. Đọc sớm nhất tại dembuon
Lúc La Tú Nhi đang ngủ, anh có thể thoát ra khỏi trạng thái đình chỉ của Nhiếp Hồn Linh trong chốc lát, dù là một lúc cũng đủ, là đủ để thấy đồ vật trong biệt thự này mà ông La đang nghiên cứu hằng ngày.
Khi thấy thì năm ngón tay của anh từ từ di chuyển về phía lòng bàn tay mà không phát ra âm thanh gì, trong lúc đó, sắc mặt của anh đã gần như dữ tợn hơn.
La Tú Nhi, lão già La, đúng là một đôi ông cháu!
-
Lạ Tú Nhi nghe dưới lầu có tiếng nói nên hỏi: "Bác Hồ, ai tới đấy?"
Trong lúc cầm chiếc khăn do quản gia Hồ đưa tới lau mặt cho tỉnh táo, vừa sờ chiếc lục lạc trên cổ tay, may là nó vẫn còn đó, trên mặt cô ta liền tươi cười.
"Là thiếu gia và cậu Dương Phiên"
Người được gọi thiếu gia chính là Sở Phương Nguyên, thế là nụ cười trên mặt La Tú Nhi liền biến mất không còn bóng dáng, rồi cô ta cau mày, lộ ra vẻ chán ghét: "Anh ta đến đây làm gì!"
"Cô chủ, dù gì Sở thiếu gia cũng lớn lên ở nhà họ La, cũng nên tới thăm ông!"
Quản gia Hồ lắc đầu, không đồng tình với thái độ chán ghét không che giấu được của La Tú Nhi đối với Sở Phương Nguyên.
"Tóm lại, tôi ghét nhìn thấy anh ta!"
"Mạc, hôm nay chúng ta ra công viên hẹn hò nhé, em đã nói với bạn, họ chắc chắn sẽ hâm mộ vì em tìm được bạn trai đẹp trai như anh."
Thân hình của Phong Sở Mạc chui ra từ lục lạc, từ lờ mờ đến rõ ràng.
"Tú Nhi."
Dương Phiên vừa thấy La Tú Nhi thì ánh mắt liền sáng lên, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Phong Sở Mạc đi theo bên cô ta: "Anh này là ai!"
Dương Phiên kêu lên một tiếng, không khỏi đứng dậy, ánh mắt cảnh giác với tình địch, người cùng La Tú Nhi xuống lầu có khuôn mặt tuấn tú, phong thái lịch lãm nhẹ nhàng như một quý tộc, anh ta không biết La Tú Nhi quen từ khi nào!
"Anh Dương, đây là bạn trai của em, Mạc, đây là Dương Phiên, anh Dương hay chăm sóc em đó."
Còn về phần Sở Phương Nguyên, La Tú Nhi không hề liếc mắt.
"Chào anh."
Hai người đã từng gặp nhau một lần nhưng khi đó trên mặt Phong Sở Mạc đầy vết bẩn, toàn thân bị hắc khí ăn mòn, trông giống quỷ lệ dữ tợn, làm gì giống bây giờ một người tựa ngọc thụ lâm phong.
Dương Phiên duỗi tay ra, Phong Sở Mạc liền nắm lấy.
Dương Phiên dùng lực, bàn tay của Phong Sở Mạc mịn màng và trắng hơn rất nhiều so với bàn tay thô ráp do thường dùng súng của anh ta, xương ngón tay cũng rõ ràng, nhỏ dài thon thả, tuy nhiên, khi họ thực sự nắm tay nhau, Dương Phiên mới phát hiện ra, tay anh không chỉ đẹp mà còn rất khỏe.
Mặt anh ta đỏ lên, trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Phong Sở Mạc.
"Dương Phiên."
Sở Phương Nguyên ngồi bên cạnh không nói gì, cuối cùng cũng đứng dậy, dùng tay tách tay hai người đó ra.
"Hôm nay chúng ta tới đây để thăm ông La."
Sở Phương Nguyên mở mắt, đảo qua trên người anh, anh ta tất nhiên biết Phong Sở Mạc, thậm chí giấy tờ tùy thân kia cũng do anh ta làm cho, chỉ là không biết tại sao anh lại xuất hiện trong nhà họ La, có điều, cũng không hỏi ra.