"Sở Ý, em đừng hiểu lầm, vừa rồi anh và Vi Vi hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì.
"Phong Sở Ca vội vàng giải thích hai câu, làm cho Diệp Vi Vi ghé mắt, cái gì gọi là hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì? Họ là vợ chồng chưa cưới, không lẽ muốn làm gì còn cần phải thông qua sự cho phép của em gái Phong Sở Ca sao?"Hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì sao?"Phong Sở Ý hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo tựa như một con búp bê SD đó, trong hành lang dài này, liền làm người ta có một loại cảm giác đáng sợ, Diệp Vi Vi không thể nào không quên sự bất mãn vừa rồi, trong tiềm thức nắm chặt lấy tay Phong Sở Ca.
Phong Sở Ý chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cô ta thò đầu ra, trước người Diệp Vi Vi ngửi hai lần, động tác rất kỳ quái, sau đó, khuôn mặt vốn không hề cảm xúc của Phong Sở Ý, trên mặt căng thẳng cũng chợt hiện lên một nụ cười hiếm thấy: "Tốt lắm, vẫn là sạch sẽ.
"Diệp Vi Vi trợn to hai mắt, vì chính mình lý giải ý tứ trong lời nói của Phong Sở Ý: "Cô, có phải cô bị bệnh không!""Vi Vi!"Phong Sở Ca kéo Diệp Vi Vi một phen, trên mặt có chút tức giận hiện ra: "Sở Ý là em gái của anh, là cô em chồng tương lai của em.
"Ách, Diệp Vi Vi lời nói vừa ra khỏi miệng, cũng cảm thấy không hay, lần mở miệng này của cô, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, nhưng nếu yêu cầu cô xin lỗi, thì cô thực sự không cảm thấy mình nên xin lỗi một chút nào.
Hành vi và lời nói vừa rồi của Phong Sở Ý, thực sự là làm cho Diệp Vi Vi có cảm giác bị coi thường mạnh mẽ, phảng phất như Phong Sở Ý không phải đối mặt với Diệp Vi Vi, người phụ nữ sắp sửa trở thành chị dâu của cô ta, mà là giống như một thứ đồ vật.
"Không sao, chị ấy là chị dâu, chị ấy có quyền dạy dỗ em.
"Ngược lại là Phong Sở Ý, đối với Diệp Vi Vi, rất là khoan dung, thậm chí, Diệp Vi Vi cảm thấy, ánh mắt của Phong Sở Ý nhìn vào cô, cũng trở nên hiền hoà hơn một chút: "Chị dâu, đợi chút ăn cơm xong rồi, em sẽ đưa chị đến một nơi.
""Đã hai tháng, chị dâu cũng nên tới nơiđó rồi.
"Diệp Vi Vi cảm thấy, bàn tay mà cô đang nắm tay Phong Sở Ca, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Bà Phong cũng không nói gì về việc Diệp Vi Vi xuống ăn muộn như vậy, ngược lại bà mỉm cười rất từ ái và hỏi cô đêm qua ngủ có ngon không.
Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, nụ cười có chút cứng ngắc, chẳng lẽ lại nói, đêm qua cô nằm mơ thấy mình bị một con ma nam nào đó xâm phạm sao?Đây thực sự cũng không phải là một chủ đề hay.
Diệp Vi Vi đành cười ha ha rồi trả lời, bác gái, con ngủ rất ngon, rất tốt, hoàn toàn không dám đề cập đến giấc mơ không thể giải thích được của mình.
Đây là mẹ của Phong Sở Ca, Diệp Vi Vi đã nghe quá nhiều về chuyện những nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có đại chiến tan tác cùng với mẹ chồng.
Nhưng cô lại không muốn điều đó chút nào, càng không muốn bị bà mẹ chồng tương lai này ghét bỏ.
"Vậy là tốt rồi, ngủ ngon liền tốt.
"Nụ cười trên mặt bà Phong lại càng trở nên từ ái hơn: "Vi Vi, một tháng nữa con sẽ là con dâu của nhà họ Phong, cho nên cần phải đổi cách xưng hô.
""Ặc"Diệp Vi Vi khẽ mở miệng, đối với vị mẹ chồng tương lai này phi thường dễ nói chuyện, nhưng môi vẫn mấp máy một lúc lâu mới nói: "Mẹ"Cô hô lên một tiếng, có cảm giác xấu hổ vô cùng, sau đó liền cúi đầu lo lùa cơm.
Phong thái trên bàn ăn của nhà họ Phong đều rất tốt, ngoại trừ hai câu trò chuyện lúc bắt đầu ăn ra thì cho đến cuối bữa cũng không ai nói một lời, khi nghe thấy Phong Sở Ca bên cạnh nhẹ nhàng đặt bộ đồ ăn xuống, Diệp Vi Vi mới giống như được giải thoát, đem bộ đồ ăn trên tay mình buông xuống.
Đột nhiên "đinh" một tiếng, cho dù có cố gắng cẩn thận cách mấy, vẫn bị phát ra một tiếng động hơi lớn một chút, làm Diệp Vi Vi thật muốn che mặt.
Cuộc sống này, khi nào mới thoát khỏi đây.
Cuộc sống này, sẽ không bao giờ thoát khỏi, Diệp Vi Vi chưa bao giờ ngờ rằng, kể từ lúc cô bước chân vào tòa nhà lớn này, cô đã không thể nào thoát khỏi được nữa.
Editor: Mèo A Mao Huỳnh MaiĐăng ngày 14/3/22.