Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

chương 88: 88: mùa đông gieo một hạt giống mùa xuân có quả bốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Vi Vi rất đau, bụng nơi đó vẫn đau âm ỉ, cô không biết tại sao mình muốn chạy, chỉ là theo trực giác là phải chạy, chạy nhanh và nhanh hơn, lỗ tai cô giống như có thể thu tất cả, thu những âm thanh ngựa xe như nước, thu âm thanh vội vã của người đi đường, cảm giác hoang mang, lại chân thật.

Chân cô loạng choạng, tưởng mình sẽ té ngã, nhưng lại rơi vào vòng tay mạnh mẽ ấm áp quen thuộc, hơi thở lạnh lẽo ấy làm cô biết mình đã an toàn.

Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.

vnCó điều, còn một việc cần làm ngay:"Bụng, a, bệnh viện!"Cô nghiêng đầu, yên tâm và hạnh phúc té xỉu, lại chẳng ngờ, Phong Sở Mạc hoàn toàn không hiểu ám chỉ của cô, vì vẻ mặt yên tâm và hạnh phúc ấy thật sự là lừa người mà.

Bởi vì bây giờ còn một mối đe dọa quan trọng hơn cái bụng rất nhiều, anh nhìn phía đối diện, trong con người có hơi u ám và đề phòng, anh cảm giác được sự uy hiếp ngầm này, lại có gì đó gần gũi mà không thể giải thích được.

Quanh người anh vây quanh bởi âm khí, như thể hình thành một không gian vô hình, người đi đường, xe cộ, lặng lẽ tránh đi, tách thành hai bên mà đi.

Qua thật lâu, Phong Sở Mạc thả lỏng bởi vì người kia đã rời đi.

Tay anh siết chặt lấy vòng eo, để đầu dí vào cổ cô.

"Thật may là em không sao.

"May mắn, là khi anh bện đồng tâm kết cho cô có chú tâm, là ngâm sợi dây đỏ đó vào âm khí của mình cho đủ, rồi chia thành hai, bện thành hai cái đồng tâm kết, anh một cái, cô một cái, nếu không có nó, anh sẽ không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì khi bị kết giới phía sau ngăn lại, lại nói, anh suýt chút nữa là không kịp bảo vệ cô.

"Vi Vi, em vừa nói bụng là có ý gì?"Phong Sở Mạc xúc động xong mới chỉnh tay chân cô gọn lại để cả người cô lọt vào vòng tay anh, cuối cùng mới nhớ ra lời cô vừa nói.

"Meo?"Miêu Linh nghiêng đầu, cho anh một đáp án là ăn nhiều đau bụng, không sao cả, chỉ cần dùng âm khí trị liệu chút là tốt.

Âm khí của anh ta rất hữu dụng, dù là thương nặng hay nhẹ, chỉ cần người không chết, thì âm khí thuần khiết có thể chữa khỏi, cũng có tác dụng với ốm đau linh tinh, chẳng qua là không hiệu quả lắm.

Có điều, khi Phong Sở Mạc sử dụng âm khí để cảm nhận bụng của cô thì nhận ra được có thứ không rõ, rà trúng nên ngẩn người.

Anh nói với Miêu Linh như người còn ngáy ngủ:"Trong bụng Vi Vi, hình như có nhiều hơn một khối thịt.

"Mà không thể xác định được hình dáng.

Đại ca, vậy là đã có rồi đó!Ánh mắt Miêu Linh sáng lên, tôi nói rồi mà, anh làm nhiều lần thế, nói thế nào cũng nên có, đây chẳng phải đã đến lúc phải thu hoạch sao? Mùa đông gieo một hạt giống, mùa xuân có quả, đại ca à, anh thật ngầu!Vì sợ mèo cái nên nó chưa bao giờ có cơ hội trải qua cảm giác làm cha, vô số lần nó hâm mộ những chú mèo đực ngậm mèo con chơi đùa, lúc này, trong lòng nó dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, nước mắt nóng hổi bên trong lăn xuống.

"Đó là một sinh mệnh mới sắp chào đời!"Phong Sở Mạc cảm thấy có gì đó không đúng, anh là một linh hồn thuần Âm, còn Diệp Vi Vi là một cơ thể thuần Dương, dù việc hai người gia.o hợp không gây ra tổn thương gì cho cả hai bên bởi vì thuộc tính Âm Dương, và còn điểm tốt, như là song tu trời sinh tương hợp, nhưng, bọn họ dễ có em bé thế sao?Nói cách khác, bọn họ có thể có con sao?"A, Phong Sở Mạc.

"Diệp Vi Vi bị đau tỉnh lại, mẹ kiếp, vừa tỉnh lại thấy biểu cảm vui vẻ của Phong Sở Mạc, tên đáng chết này, tức chết mình mà:"Con mẹ nó, sao anh không đưa tôi đến bệnh viện hả? Ai ui, bụng, đau muốn chết đây!""Vi Vi, em kiên trì một chút, trong bụng em có thể có con của chúng ta, chỉ cần anh dùng âm khí dưỡng nó, nó mới không làm em đau nữa!""Dưỡng cái đầu anh á, Phong Sở Mạc, cái đồ ngốc này!"Diệp Vi Vi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, liền dùng chân đá, tất nhiên là đá không được vì không còn sức: "Lập tức, ngay lập tức, đến bệnh viện, cái đó của anh, không dùng được!"* * *"Ruột thừa, phải lập tức giải phẫu!"Bác sĩ quả quyết một câu, Phong Sở Mạc người tràn đầy mong chờ lảo đảo một cái, thanh máu của anh bị quét đi hết một nửa.

Đại, đại ca? Anh sao vậy?Miêu Linh thận trọng lùi về phía sau, còn cơ thể anh xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt nữa không bảo tồn được hình dáng trước mặt mọi người, anh từ từ quay đầu, biểu cảm trên khuôn mặt ngơ ngác, trong mắt thì càng hoang mang.

"Em bé? Mùa đông gieo một hạt giống, mùa xuân có quả? Tiểu Hắc, mày đúng là rất thông minh!""Méooooo!"Một tiếng kêu thảm thiết, xé toạc phía chân trời.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio