Phong Sở Mạc chậm rì rì tung ra một quả dụ hoặc, Phong Sở Mạc chưa từng nghĩ tới việc thật sự cải tạo Diệp Vi Vi thành bộ dáng linh tinh gì đó mà ngay cả chính mình cũng không quen biết.
"Thật sự?"Diệp Vi Vi lập tức mở mắt ra, trong ánh mắt cô tất cả đều là đốm sáng lấp lánh.
"Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa?"Phong Sở Mạc vẫn duy trì biểu tình đạm nhiên trên mặt, nói.
Miêu Linh phỉ nhổ, anh chừng nào thì đã thôi lừa gạt cái cô bé ngốc nghếch này.
Trải qua quá trình cò kè mặc cả, trừ mười mấy điều "quy củ" thích hợp được giữ lại, đại đa số "quy củ" khác, chỉ cần Diệp Vi Vi biểu hiện tốt đẹp, đều có thể huỷ bỏ, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, Phong Sở Mạc kỳ thật cũng không phải người khó có thể cảm thông như vậy mà.
Tự cho là mình đã lấy được thành quả thắng lợi trọng đại, cô bé ngốc Diệp Vi Vi đã quyết đoán quên mất, rằng, mười mấy điều "quy củ" mà Phong Sở Mạc lưu lại chờ duyệt kia, cô cũng không cần thiết phải đi tuân thủ nha.
Đây chính là cái gọi là chào giá đầy trời, tại chỗ trả tiền, cũng là cái gọi là đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, Phong Sở Mạc cười nhìn Diệp Vi Vi vì một thắng lợi ho nhỏ mà cười như hoa nở, trong mắt kia, vẻ ngụy trang âm u lạnh lẽo lặng yên tan đi, tràn đầy trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, là một chút chiều chuộng và dịu dàng.
- -Trên sân thượng, ánh trăng thưa thớt, chiếu rọi lên mặt nghiêng như ngọc của người đàn ông, trong khí chất lịch sự tao nhã thản nhiên kia, khó hiểu lại nhiều thêm một chút hơi thở quyến rũ.
"Tôi cho rằng anh sẽ không đến.
"Sở Phương Nguyên mỉm cười, tựa hồ lúc nào anh ta cũng thích cười, mặc dù, nụ cười của anh ta luôn là rất cứng đờ, sẽ làm cho một gương mặt đẹp kia của chính anh ta, trông quỷ dị một cách khó hiểu.
Phong Sở Mạc quay đầu, dung nhan như tranh tối tranh sáng kia, cùng với tính tình của anh, tựa hồ có sự thích hợp khó hiểu: "Anh đang truy tra cái thứ xuất hiện ở bên nội thành kia hôm nay.
"Phong Sở Mạc trực tiếp mở miệng.
"Anh lại đã biết, có lẽ hôm nay tôi chỉ là vừa lúc đi ngang qua nên thuận tiện giúp anh một phen thì sao.
"Sở Phương Nguyên nghiêng nghiêng đầu, tuy rằng hơi thở xuất hiện trong nội thành hôm nay khiến cho anh ta thấy không thoải mái, nhưng mà, đối phương còn chưa làm gì đâu, Sở Phương Nguyên anh, thoạt nhìn như là một người thích không có việc gì tìm việc, còn làm không công hay sao?Sở Phương Nguyên chính là một người thích không có việc thì tìm việc, còn thích lấy mạng của chính mình đi mạo hiểm, làm không công, chỉ cần có thứ anh ta thấy thú vị.
Phong Sở Mạc từ trong hai ba lần gặp mặt ngắn ngủn, cũng đã nắm chắc được loại tính cách nguy hiểm này của đối phương.
Loại tính cách này, đối với người bị anh ta theo dõi rất nguy hiểm, mà đối với chính bản thân anh ta, cũng rất nguy hiểm"Nhìn cái này đã, rồi anh hẵng quyết định xem chính mình muốn làm như thế nào đi.
"Trong tay Phong Sở Mạc hiện ra một thứ bện bằng nút đồng tâm, ngón tay thon dài khảy khảy vài cái, nút dây buộc màu đỏ phức tạp lặng yên tản ra, hiện ra miếng ngọc được bao vây ở trong đó.
Miếng ngọc trong suốt màu xanh lục bích, từ một điểm ở giữa trung tâm, nhuộm dần một giọt màu đen sâu đậm thâm trầm, phảng phất như một giọt mực nước không cẩn thận bị đánh rơi vào hải dương màu lục bích vậy, càng giống như là, tự chỗ sâu nhất bị bóng tối dung nhập, chỉ cần có một chút không cẩn thận, là sẽ nhiễm đen tất cả mọi thứ.
Đôi mắt vốn nheo lại của Sở Phương Nguyên mở ra: "Đây là cái gì!"Anh ta có thể cảm ứng ra một cách rõ ràng, một điểm màu đen kia trong lúc hoảng hốt như là đang khuếch trương, mà trái tim của anh ta, cũng không tự chủ được mà có một chút, một loại xúc động đen tối bạo ngược mơ hồ sinh ra ở trong đó.
"Cái tên kia, có thể gợi lên chỗ đen tối nhất của bản tâm con người, hôm nay tên đó ra tay với Vi Vi, may mắn có miếng ngọc được tôi rót sức mạnh này chặn lại một chút.
"Lời nói của Phong Sở Mạc chín phần thật một phần giả, đoạn trước đều là thật sự, chỉ có một câu phía sau là giả, sức mạnh của anh có nguồn gốc từ âm khí thuần tịnh, sức mạnh anh sử dụng, trước nay đều là sức mạnh bản chất nhất, là bản năng trong tiềm thức của anh, có thể làm chính anh và sợi dây kết nối cùng loại trên người Diệp Vi Vi có được khả năng cảm ứng, cũng đã là tận lực rồi, Phong Sở Mạc anh, chưa bao giờ là tu sĩ gì gì đó, sự tồn tại của anh ngay từ đầu đã bị định vị ở trong hai chữ lô đỉnh ấy, kỹ xảo pháp thuật cao cấp, anh chưa từng được học, cũng không có người dạy dỗ anh.
Lô đỉnh ở đây chỉ cướp của người khác để bồi bổ cho bản thân qua nhiều cách không chỉ riêng qua song tu.
Trong miếng ngọc kia, vốn dĩ vẫn luôn tồn tại một ít lực lượng quỷ dị bí ẩn, trợ giúp Diệp Vi Vi tránh được một kiếp, đó là pháp thuật của bùa thế thân nào đó, có cùng bản chất với bùa thế thân mà Sở Phương Nguyên đã sử dụng kia, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Phong Sở Mạc chủ động tìm đến Sở Phương Nguyên, anh muốn biết về bí mật của miếng ngọc bội, ngọc bội của Diệp Vi Vi là đến từ cha mẹ của cô, anh mơ hồ cảm giác ra được, là Diệp Vi Vi rất để ý cha mẹ của mình.
.