Diệp Vi Vi ngủ đến là thơm ngọt, khiến Phong Sở Mạc không thể dời mắt khỏi khuôn mặt của cô được, từ lúc ánh trăng còn mông lung, bất tri bất giác, đã thấy bóng đêm rút đi, ánh mặt trời ngày mới cũng dần dâng lên.
Phong Sở Mạc không cần giấc ngủ, cũng không buồn ngủ, những cảm thụ bình thường nên có được khi làm người đó, đã qua một ngàn ngày đêm anh không còn được thể hội.
Thế nhưng, chỉ là ngắm nhìn Diệp Vi Vi một đêm như thế, cứ thế đơn thuần làm bạn, bảo vệ cô gái này một đêm, từ trăng lên đến khi mặt trời mọc, là anh cũng cảm thấy là chính mình tựa hồ cũng có buồn ngủ, cũng muốn, cùng nhau ngủ với cô.
Chỉ là cảm giác thôi, nhưng người đàn ông luyến tiếc, không muốn đứng dậy, môi của anh xẹt qua gương mặt của Diệp Vi Vi, miêu tả phần độ ấm chỉ thuộc về một mình Diệp Vi Vi kia, sau đó, ở lúc mà ngay cả chính Phong Sở Mạc cũng chưa phản ứng lại thì anh đã lấy điện thoại của Diệp Vi Vi ra, mở công năng chụp ảnh lên.
Đèn flash nhẹ nhàng nháy một cái, một tiếng cờ-rắc vang lên, giờ khắc này, hình ảnh được lưu lại.
Tay của Phong Sở Mạc nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt dung nhan mỹ lệ kia của Diệp Vi Vi, mà bên cạnh là giường đệm trắng như tuyết, trên ảnh chụp, cô gái mỹ lệ một mình nằm trên giường, đắp chăn, bình yên say giấc, là một bức ảnh chỉ có, cũng chỉ sẽ có một mình Diệp Vi Vi.
Trong mắt Phong Sở Mạc trong mắt nhiều thêm một tia buồn bã.
Ngón tay của Phong Sở Mạc ấn lên nút xóa.
"Anh chụp lén tôi!"Tay Diệp Vi Vi chặt chẽ bắt lấy tay của Phong Sở Mạc, như là sợ anh sẽ mất tích giữa đường vậy, cô mở mắt ra, rõ ràng là đang nói lời chất vấn, nhưng trong mắt cô lại thể hiện ra ý cười và vẻ đắc ý mà chính bản thân cũng không biết: "Để tôi xem xem anh chụp cái gì nào.
"Phải biết rằng, dưới đáy lòng Diệp Vi Vi vẫn luôn có chuyện, gần như là trong nháy mắt, khi di động vang lên một tiếng cờ-rắc nho nhỏ, là cô đã bừng tỉnh rồi, chỉ là, cô muốn xem xem sau đó Phong Sở Mạc muốn làm cái gì, ai mà ngờ Phong Sở Mạc lại bắt đầu ngồi ngây người, Diệp Vi Vi có chút không chịu đựng nổi, lập tức từ trên giường đứng dậy, vèo một cái đoạt lấy điện thoại di động trong tay Phong Sở Mạc.
"Nếu muốn chụp ảnh chung với tôi, thì cứ trực tiếp mở miệng nói với tôi là được, lén lén lút lút làm cái gì chứ.
"Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, nhìn về phía ảnh chụp trong di động, sau đó, cô sửng sốt, bởi vì, trên đó chỉ có một mình cô.
Cúi đầu, gió thổi khiến bức màn bay bay, ánh mặt trời rải lên giường đệm trắng như tuyết, người đàn ông vừa mới nãy rõ ràng còn rất chân thật, trong một khắc ở dưới ánh nắng rực rỡ nhất kia, trở nên mơ hồ lại trong suốt, xuyên thấu qua bóng dáng tựa thật tựa huyễn ấy, gần như là có thể nhìn thấy vết hằn trên giường đệm.
Đôi mắt của anh nâng lên, đối diện với đôi mắt của cô, một khắc kia, Diệp Vi Vi đột nhiên đã hiểu ra, vì sao mà Phong Sở Mạc luôn đến ban đêm mới xuất hiện, mặc dù chính cô trong lúc hoảng hốt đã quên mất, rằng, anh chỉ là một quỷ hồn, cho dù cô đã quen, dù cho ban ngày hay đêm tối, chỉ cần là lúc cô cần, thì anh luôn có thể đúng lúc xuất hiện trước mặt cô, nhưng, hiện thực cũng chỉ là, anh đã chết rồi, anh không có bóng, hình ảnh của anh không thể bảo tồn, anh, chỉ là một vệt âm hồn.
Có lẽ Phong Sở Mạc có thể làm cho con người nhìn thấy mình, nhìn anh như là một người sống, nhưng mà, anh không làm được, anh không thể làm cho chính mình có bóng, không thể làm cho chính mình có hô hấp, có tim đập, không thể cùng cô không có chút cố kỵ nào mà sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
"Anh! ! "Diệp Vi Vi há miệng, muốn nói gì đó, chỉ là, ngay sau đó, thân mình của Phong Sở Mạc đột nhiên trực tiếp hóa thành điểm sáng, tiêu tán trong không gian.
Tay của Diệp Vi Vi phí công đi với những điểm sáng kia, nhưng lại với được không khí, giơ hai tay ra, trong hai lòng bàn tay ấy, trống trơn, cái gì cũng không có.
Trên màn hình di động, chỉ thấy có dung nhan đang say ngủ của một mình cô, làm cho đáy lòng cô ê ẩm chua sót, khó chịu cực kỳ.
Tiếng rung của điện thoại vang lên, Diệp Vi Vi bị bừng tỉnh, suýt chút nữa là giật mình quăng điện thoại di động ra ngoài rồi.
"Alo? Tôi là Diệp Vi Vi, xin hỏi là! ! "Diệp Vi Vi nói còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã bùm bùm bắt đầu oán giận, nói:"Diệp Vi Vi? Cô Diệp, mấy ngày nay cô làm sao vạy, di động cứ tắt máy suốt, đến nhà tìm cô cũng không tìm được, cô còn muốn làm việc hay không hở, cô còn có dù chỉ là một chút, tinh thần của một người nghệ sĩ đang ở trong giới giải trí hay không hả, cô không đi thử kính vai nữ yêu Hồ Lục của《 Trường Lạc Tiên Tung 》(Tung tích của Trường Lạc Tiên) sao? Sao đi được nửa đường rồi lại không tìm được người! Chúng tôi cảm thấy hình tượng của cô rất phù hợp, nếu cô có hứng thú thì ba, à không, một giờ chiều nay nhớ đến giải trí Phi Tường, chúng tôi muốn ký hợp đồng với cô.
"Diệp Vi Vi trực tiếp choáng váng, đây là, bầu trời trực tiếp rơi xuống một cái bánh lớn có nhân sao?Còn là nhân thịt nữa chứ.
"Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đi, ha ha, trò đùa này một chút cũng không buồn cười! ! "Diệp Vi Vi nghe được chính mình ngây ngây ngốc ngốc nói ra những lời này.
"Hôm nay là mùng hai tháng sáu, ngày cá tháng tư đã sớm qua được hai tháng rồi, chuyện đùa của cô cũng rất buồn cười, cô Diệp, đừng đến trễ đó, đúng giờ là một loại đức tính tốt!""Phụt, ha ha, ha ha! ! "Người đàn ông cười đến ngửa tới ngửa lui, đợi đến sau khi trợ lý cúp máy với vẻ mặt nghiêm túc, mới vỗ mạnh lên bàn:"Ngày cá tháng tư, đầu óc của người phụ nữ này trưởng thành như thế nào vậy, thật là thú vị""Cậu chủ, khụ khụ, kỳ thật, tôi cảm thấy việc cô Diệp sẽ cảm thấy hôm nay là ngày cá tháng tư thật sự một chút cũng không kỳ lạ.
"Trong sự tươi cười của vị đại ma vương nào đó, trên mặt người trợ lý nhỏ nghiêm túc cũng một lần nữa chất đầy nụ cười nịnh nọt, phụ họa theo:"Thật sự là, chơi rất vui, ha ha.
"Một chút cũng không buồn cười được hông, chuyện cười này thật là lạnh được hông, m* n*, phản ứng của Diệp Vi Vi mới là phản ứng mà người bình thường nên có, còn như đại ma vương mà cậu ta đang phải phục vụ này, chỉ vì hứng thú nhất thời, mà nhất định phải lấy được nhân vật tương đối quan trọng nào đó đến tay, lại lao lực tâm tư đưa cho một ngôi sao nhỏ chưa quen biết bao giờ kia, mới gọi là đầu óc có vấn đề đi!Càng quan trọng hơn là, đại ma vương anh ta không phải vì muốn dùng quy tắc ngầm với người ta, mà anh ta chỉ vì thấy thú vị, chơi vui, nói chung, thuần túy là ăn no căng bụng, không có việc gì làm, người rảnh rỗi.
Đương nhiên, những lời nói sẽ làm cho chính mình bị đại ma vương hung hăng xử tử, trợ lý nhỏ chỉ dám chửi thầm ở trong lòng thôi, đừng nói là giáp mặt nói ra, cho cậu ta mượn một trăm lá gan, cậu ta cũng không dám lộ ra trên sắc mặt.
Editor: Nguyệt Trường Ly.
.