Chương :
Sau khi Diệp Du Nhiên lưu lại số điện thoại, nói với cô ấy: “Vậy tớ đi tìm Nam Sơn trước, hôm nào lại đi dạo phố với cậu.
”
Sau khi đưa mắt nhìn An Hạ rời đi, Diệp Du Nhiên gọi điện thoại cho Nam Sơn.
Cô nói thẳng vào vấn đề: “Nam Sơn, có thời gian gặp mặt không?”
“Tô…” Nam Sơn theo thói quen muốn gọi cô Diệp, vội vàng sửa lại lời nói: “Mợ chủ.
”
“Để tiện nói chuyện, chúng ta gặp mặt đi, có một chút chuyện muốn hỏi anh.
”
Nam Sơn biết, Diệp Du Nhiên cố ý gọi điện thoại cho anh ta, nhất định là có việc, đồng ý rất sảng khoái.
…
Nửa giờ sau, Diệp Du Nhiên và Nam Sơn ngồi ở trong quán cafe.
Diệp Du Nhiên nói chuyện trước: “Gần đây bận rộn nhiều việc sao?”
“Vẫn tốt.
” Tốt mới lạ đó!
Gần đây ông chủ vốn không lòng dạ nào xử lý công việc, chuyện gì cũng rơi xuống đầu anh ta, bận sắp điên rồi.
Diệp Du Nhiên nở nụ cười nhạt, chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng không quanh co lòng vòng với anh, Nam Sơn, Mộ Tấn Dương xảy ra chuyện gì? Gần đây anh ấy rất kỳ lạ.
”
“Ông chủ… gần đây không có chuyện gì…” Nam Sơn do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.
Dù sao đây là chuyện của ông chủ, anh ta không dám tùy ý nhúng tay vào.
Diệp Du Nhiên sớm đã biết Nam Sơn không thể nào dễ dàng nói ra như vậy.
Cô ngẫm nghĩ nói: “Nam Sơn, anh biết không, gần đây cứ nửa đêm anh ấy lại dậy hút thuốc, tôi không biết chuyện gì xảy ra khiến anh ấy mất ngủ, rất sốt ruột, cứ như vậy mãi, sức khỏe của anh ấy cũng sẽ suy sụp, tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng tôi là vợ anh ấy, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi, anh không cần phải giấu diếm.
”
Một lần hai lần, cô cũng không để ý, nhưng gần một tuần, Mộ Tấn Dương vẫn như vậy.
Anh không nói cái gì, cô cũng đã có thể cảm giác được mất mát và lo lắng của anh, rất rõ ràng đó là triệu chứng của suy sụp cảm xúc.
Trước kia cô đã từng có.
Diệp Du Nhiên rất khó có thể tượng tượng ra, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể ép người đàn ông mạnh mẽ đến mức gần như không gì không làm được như Mộ Tấn Dương suy sụp như vậy.
Nam Sơn nghe Diệp Du Nhiên nói, sắc mặt lộ vẻ xúc động.
Anh ta do dự một lát nói: “Vâng… có liên quan đến chuyện năm đó.
”
“Năm đó?” Diệp Du Nhiên hơi nghi ngờ: “Chuyện gì năm đó?”
Nam Sơn lộ ra vẻ khó xử.
Anh ta cũng biết, đối với Diệp Du Nhiên, chuyện kia cũng không phải chuyện tốt đẹp gì để nhớ lại, có thể đừng nhắc đến thì đừng nhắc đến là tốt nhất.
Nam Sơn suy đi nghĩ lại, lên tiếng nói: “Vẫn là chờ ông chủ nghĩ thông suốt rồi tự nói với cô đi, đây là chuyện giữa hai người cần hai người tự nói chuyện với nhau, còn nữa, tôi nhất định phải nói một câu, mặc kệ là hai năm trước hay là hai năm sau, người ông chủ quan tâm nhất chính là cô, anh ấy thà rằng tổn thương bản thân cũng không muốn tổn thương cô chút nào.
”
Những lời này, qua miệng của một người khác truyền vào trong tai Diệp Du Nhiên, cảm giác này có chút khó nói rõ được.