Chương 1199 “Lúc nãy đáng nhẽ chúng ta cũng nên mua một phiếu nhỉ? Năm trăm triệu mua cho vui cũng được nhỉ!”, Châu Nhược Niên thở dài, hơi tiếc. Mộ Dung Vân Long lườm ông ta một cái: “Nói vuốt đuôi! Sao lúc nãy không nhanh tay đi? Cổ phiếu vốn không có nhiều mà còn do dự, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là 1% cổ phần, cho dù là mua hết cũng chỉ được 10%! Chúng ta không biết liệu quan hệ của tập đoàn mới thành lập này có bền chặt hay không và chuỗi vốn có thiếu hay không! Con bé kia thì tôi biết, kẻ làm ăn bẩm sinh, cái miệng kia còn biết ăn nói hơn đám già đầu chúng ta đấy, con bé mà đã nói thì tôi chỉ có thể tin thôi!” “Ông nói thế có nghĩa là con gái tôi đang chém gió à? Thiếu đông gia cũng đã xác nhận rồi mà? Nếu không phải trong tay thiếu tiền, tôi sẽ mua một ít!” “Xàm, nhà họ Từ của ông mà biết thiếu tiền à. Ông đã kiếm được ít nhất một tỷ tệ trong dự án vịnh Tịnh Nguyệt còn gì! Không có tiền là điêu. Ông không muốn con gái của ông sau này thành cấp trên của mình mới đúng!” “…” Những lời này đã đâm trúng tim đen của Từ Mậu Thịnh, nếu gia nhập tập đoàn Đằng Long, chẳng phải con gái ông ta sẽ trở thành sếp ông ta sao? Cái này rõ là khó xử mà. Ngay sau đó phần trăm cổ phần này đã được bán hết, Từ Giai Nhiên cũng hứa rằng con em trong những gia tộc này có thể vào tập đoàn để làm việc, nhưng họ vẫn phải theo quy trình thông thường, bắt đầu từ nhân viên cơ bản đi lên. Mục đích chính là đảm bảo tập đoàn sẽ không bị lung lay bởi các gia tộc khác, việc hứa hẹn cho họ vào công ty là để những người đó cảm nhận được thực lực của nhà họ Mạc. Có như vậy, nỗi lo của họ tự nhiên sẽ được xua tan, nhà họ Mạc cũng có thể có chỗ đứng ở phía nam. Những người trong hội trường đều bận làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, trong khi những người không liên quan tiếp tục tiệc rượu. Thật hiếm có khi được thảnh thơi nếm thử loại rượu Lafite năm 1982. Thông thường, một chai rượu vang này trị giá hàng triệu tệ, bọn họ chưa xa xỉ đến độ khui chai rượu này ra uống. Nhược Hi đang ngồi trong góc, đột nhiên điện thoại di động trong túi rung lên, cô ấy lấy ra xem, không biết làm cách nào số máy đã được ẩn đi, chỉ để lại dòng tin nhắn. “Tôi đến Giang Hải rồi, sẽ đến chỗ cô ngay, nhớ đến đón nhé!” Khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn ngắn này, cả người Nhược Hi run lên. Thương Hồng đang ngồi bên cạnh nhận ra có gì đó không ổn: “Có chuyện gì sao?” “Không … không sao …”, Nhược Hi lúng túng cười, người gửi tin nhắn là bố nuôi của cô ấy, lần trước gọi điện nói sẽ quay lại Hoa Hạ tìm cô ấy, tưởng rằng nói đùa, không ngờ ông ta đã đến Giang Hải thật rồi. Nhược Hi chưa bao giờ để lộ ra mình đang sống ở đâu. Vậy mà người đàn ông kia lại biết cô ở Giang Hải. Nếu đã biết cô ở Giang Hải thì đương nhiên người đó cũng biết rõ sự việc ở sơn trang Kiếm Nam này. Nếu người đàn ông đó tìm tới đây thì có khác nào gây nên một đợt giông bão? Đúng lúc này, bảo vệ bên ngoài bay bật vào trong. Rầm! Anh ta ngã sõng soài ra đất. Mọi người đang làm thủ tục chuyển giao cổ phần nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại. Lúc này có mấy người đàn ông mặc đồ đồ đen từ bên ngoài sải bước đi vào. Một người đàn ông chống gậy lưng gù đứng ở giữa. Dù cho những người đàn ông mặc đồ đen kia có hung hãn cỡ nào thì thực ra mấu chốt vẫn nằm ở người đứng giữa kia. Mặc dù lão ta nhìn ít nhất tầm bảy, tám mươi tuổi nhưng ngoài cái lưng gù ra thì cơ thể trông vô cùng rắn chắc. Lão có bước đi vững vàng, chắc chắn là người từng luyện võ. “Bác à, bác tìm ai vậy?”, An Nhiên nhìn lão với vẻ khách sáo, thậm chí còn định bước tới đỡ.