Chương 1240 Thương Hồng lúc này bày ra một hình kỳ lạ trên bàn, sáu cốc nước với cái đĩa ở giữa: “Nếu em không nhầm thì tiếp theo đây sẽ có kẻ nhử mồi!” “Nếu đắc tội một gia tộc lớn, kẻ đó nhất định sẽ chung tay diệt trừ nhà họ Nông! Đây chính là mục đích cuối cùng. Xem ra nhà họ Nông đang cản đường một nhóm người nào đó, sẽ nhanh chóng nối gót nhà họ Mạc năm xưa!” “Vậy nên mới muốn nhà họ Mạc ngăn chặn thảm cảnh này xảy ra. Tuy rằng trái tim của tuyết quan trọng, nhưng sao có thể bì được với nền móng nhà họ Nông!” “…” Mạc Phong thực sự không thể hiểu tại sao nhà họ Nông vốn di hoà vĩ quý, chỉ sống dựa vào nghề làm ruộng, lại bị kéo vào vòng xoáy chốn giang hồ này? Hồi đó, tổ tiên của nhà họ Nông không muốn để người trong tộc tham gia vào những trận chiến chém chém giết giết, nên vẫn luôn ẩn dật, sống một cuộc sống tương đối nguyên thuỷ. Bộ tộc của họ sống sâu trong núi, giống như nền văn minh Maya trước đây, tuy không giao tiếp với thế giới bên ngoài nhưng văn hoá trong tộc của họ không kém cạnh chút nào, họ cũng có chữ viết riêng, đạt được thành tựu xuất sắc trong các lĩnh vực như giáo dục, chiêm tinh, bói toán, canh trồng. Để thu nhỏ sự khác biệt giữa thế giới bên trong và bên ngoài, cứ một thời gian bọn họ lại cho người mới ra ngoài để trải nghiệm. Nhưng theo lý mà nói thì một bộ tộc như vậy chắc sẽ không gây hấn với người khác mới đúng. Trong thời buổi loạn lạc, ai mà không muốn an toàn rút lui chứ? Hiển nhiên là có kẻ muốn khiến tất cả các gia tộc tranh chấp nội bội. Nhà họ Nông buộc phải trở thành một trợ thủ đắc lực hoặc trở thành cái bia đỡ đạn. Quyền lực và tham vọng cuối cùng sẽ khiến người ta bị mê hoặc, sa vào hố đen, dần đánh mất chính mình, thậm chí phải trả giá bằng máu của người cùng tộc! … Mấy ngày sau, Mạc Phong cũng hết sức chú ý xem Giang Hải có thay đổi gì không, một ngày tổ chức châu Âu không xuất hiện, lòng anh không cách nào yên được. Ban đầu, anh định dành thời gian để đến Ma Đô, trước đó Nhược Hi cũngnói rằng phần lớn thế lực ban đầu của nhà họ Mạc đều ở Ma Đô, không ngừng phát triển ở nơi đó, thậm chí bọn họ còn không biết thiếu chủ của mình trông như thế nào. Nhưng trước mắt còn quá nhiều chuyện chưa xử lý nên anh không dám rời khỏi Giang Hải, nếu anh vừa đi, tổ chức châu Âu thừa cơ kéo đến, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Chỉ một con virus T3 thôi cũng đủ khiến người ta hoảng sợ, dù nhà họ Mạc đã cẩn thận phong toả tin tức nhưng bên ngoài đã nghe phong phanh được thông tin, trên đời này làm gì có bức tường không thấm nước, dù có bị lộ thì Mạc Phong cũng thấy chả có gì bất bình thường. Bên kia Yến Kinh không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để vu oan, nên tạm thời sẽ không ra tay với Giang Hải. Nhưng mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì mà giá nhà ở Giang Hải không ngừng giảm, hơn nữa còn toàn là mấy căn ở khu trung tâm. … Tại nhà họ Mộ Dung, Giang Hải. “Bố, giá nhà vẫn đang giảm, cổ phiếu của chúng ta lại thua lỗ!”, Mộ Dung Trầm Chương đặt bảng kê hoá đơn lên bàn, khẽ thở dài: “Một tuần nay chúng ta lỗ không dưới một tỷ tệ, tài khoản cũng không dư ra được bao nhiêu tiền”. Mộ Dung Vân Long bóp thái dương, không khỏi thở dài: “Đi vay ngân hàng, có thể vay được bao nhiêu thì vay bấy nhiêu! Cứ bù cho khoản này đã con ạ!”