Chương 1257 Chúng vung dao chém một đường vào bả vai cậu ấy. Máu vẫn chảy không ngừng. Kẻ ra tay vô cùng chuyên nghiệp, xương bả vai mà bị chém thì cánh tay không thể nào cử động được nữa. May mà tên đó mới chỉ đâm vào vị trí vai chứ chưa chém đứt nên khi cử động chỉ cảm thấy đau mà thôi. Đám bảo vệ cũng thất sắc không biết trốn đi đâu. Giang Tiểu Hải quay qua hét lên với Vương Bưu: “Báo cảnh sát đi!” “Báo rồi, đang trên đường tới!”, Vương Bưu run rẩy nói. Đám người mặc đồ đen đi từ trên tầng xuống, lôi theo Mục Thu Nghi, Tống Thi Vũ và những người khác đi ra ngoài cửa. “Này, các người có thể đi nhưng mau để người lại!”, Giang Tiểu Hải đứng dậy gằn giọng. Tên mặc áo đen đánh ngất Mục Thu Nghi quay đầu lại nói với tên đứng bên cạnh: “Trừ khử nó đi!” Tên đó lập tức dừng lại, quay người đi về phía Giang Tiểu Hải và nói giọng nước ngoài: “Mày giỏi hơn mấy thằng kia nhiều! Nhưng tao nói mày biết, đừng có gây rối!” Có thể người khác nghe không hiểu nhưng Giang Tiểu Hải thì khác, vì cậu ấy đã từng sống nhiều năm ở châu Âu. Nghe thấy ngôn ngữ này giống như nghe thấy tiếng mẹ để vậy. Cậu ấy lập tức đáp lại: “Thả người ra, cô ấy không phải là người mà mày có thể động vào đâu! Từ xưa tới nay, những kẻ xông vào Giang Hải sẽ chẳng có kẻ nào thoát ra còn nguyên vẹn đâu!” “Mày nghe hiểu tao nói à! Nếu đã hiểu thì tại sao lại làm một nhân viên bảo vệ ở đây thế?” “Người ta sống không cứ là phải vì tiền!” “Vậy thì vì gì?” “Vì tình nghĩa!” “…” Nói xong cậu ấy bước tới, tung nắm đấm dội thẳng vào ngực của tên kia. Tiếng xé gió bùng nổ. Đây là thuật cận chiến quốc tế. Mặc dù Giang Hải có thực lực không quá cao trong Blade nhưng đối diện với đám người này thì cậu ấy cũng không hề yếu thế. Và dù vai bị thương thì vẫn còn thế đánh bật lùi đối phương. Vương Bưu trốn trong gầm bàn thò đầu ra. Nhìn thấy cảnh tượng đó gã há mồm trợn mắt: “Ôi trời một người lợi hại như vậy sao mà lại đi làm bảo vệ chứ?” Rửa bát xong, Mạc Phong mở cửa ra. Anh thấy mọi người đứng bên ngoài đồng loạt nhìn mình. “Anh trai, anh không sao chứ?”, Tiếu Nhã nhìn anh đầy nghi ngờ. Mạc Phong xua tay cười thản nhiên: “Không sao? Anh thì có thể có chuyện gì chứ!” “Chị Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không sao chứ?”, An Nhiên cảm thấy lo lắng. Cô hiểu rõ công việc của công ty hơn ai hết. Đám người này lao vào công ty là tìm tới phòng Tổng giám đốc ngay, rõ ràng là chúng nhằm vào Mục Thu Nghi. Tống Thi Vũ cũng bị liên lụy là vì cô nàng này khá om sòm nên cũng bị đánh ngất và lôi đi luôn. “Không sao? Có thể xảy ra chuyện gì chứ. Anh hiểu đám người đó mà. Chúng chỉ gây sự thôi. Anh rửa xong bát rồi, cảm thấy hơi buồn ngủ, anh đi ngủ trước đây!”, Mạc Phong ngắp một hơi rồi vươn vai khẽ cười. Sau đó anh đi về phòng của mình. Diệp Đông Thanh thấy vậy thì không nói gì nhưng đi qua một bên và lấy điện thoại ra. “Cô có gì dặn dò ạ?” Diệp Đông Thanh nói với người ở đầu dây bên kia: “Chú Lôi, chú có thể giúp tôi một chuyện không?” “…”