Chương 1259 Trong hình, cả Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đều bị trói chặt vào một cây cột điện. “Được rồi, mày cũng thấy rồi đấy. Đồ của bọn tao đâu?”, một người đàn ông ăn mặc như một tên hề xuất hiện trước màn hình nói giọng lạnh lùng. Mạc Phong sầm mặt, giọng cũng lạnh như băng: “Chúng mày là người của tổ chức Tà Linh?” “Mày đừng quan tâm bọn tao là ai, chỉ cần giao đồ ra là được!” Anh lấy từ trong túi ra một viên nhộng: “Chất độc mà chúng mày cần ở đây! Không chỉ có công thức mà còn có bột nguyên thủy!” “Đây là chất độc Bạch Cốt sao, sao nhìn giống Amoxicillin vậy?” “Càng là thứ quan trọng thì nhìn càng thấy tầm thường! Có hiểu không?” “Ha ha, tốt nhất là mày đừng lừa tao, nếu không…”“ Tên hề đi về phía Tống Thi Vũ. “Mày định làm gì?”, Mạc Phong gầm lên. Tống Thi Vũ bị trói chặt, miệng còn bị bịt kín. Tên hề đạp vào eo cô ấy, Tống Thi Vũ từ trên tòa cao ốc bay xuống. “Không!” Nhưng khi rơi xuống một khoảng nhất định thì tên hề bèn giữ dây lại. Cả người Tống Thi Vũ lơ lửng trong không trung. Cao ốc Tân Đô không quá cao, tổng cộng có sáu mươi tầng, cách mặt đất tầm hơn một trăm mét. Nhưng người rơi xuống cũng chết ngắc. Dù có giữ được dây thì hình ảnh Tống Thi Vũ lơ lửng trong không trung cũng khiến người ta sợ tới phát run. “Satan mày nghe cho rõ đây. Nếu như lát nữa mà không có món đồ bọn tao muốn thì mày cũng không bảo vệ được người phụ nữ của mình đâu!”, tên hề chộp lấy sợi dây, tay còn lại thì cầm điện thoại cười lạnh. Mạc Phong gào lên: “Nếu trước khi tao đến mà hai người đó có tổn hại gì thì tao sẽ nghiền xương chúng mà ra thành bột đấy!” “Được, vậy không gặp không về! Đừng đến muộn đấy! Đến muốn là tới hốt xác cô gái của mày nhé!” Tút tút tút. Điện thoại tắt máy. Mạc Phong tối mặt. Anh hận nhất là có kẻ lấy người thân bên cạnh anh ra để uy hiếp anh. Một lần có thể, hai lần cũng tha thứ được nhưng nếu lần này mà không dạy dỗ chúng một trận thì đúng là chúng không coi anh ra gì! … Trời mưa lâm râm. Thương Hồng ôm một đống đồ ăn vặt tới quầy : “Tính tiền!” Tiếu Nhã vừa ăn vừa chọn đồ. Trước đó họ còn đề phòng cô nhóc này, giờ xem ra không cần nữa rồi. Đúng là cô bé không khác gì đứa trẻ. Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới đồ ăn, dùng chút đồ ăn là có thể dỗ dành và lừa đi ngay được. Rửa bát xong, Mạc Phong mở cửa ra. Anh thấy mọi người đứng bên ngoài đồng loạt nhìn mình. “Anh trai, anh không sao chứ?”, Tiếu Nhã nhìn anh đầy nghi ngờ. Mạc Phong xua tay cười thản nhiên: “Không sao? Anh thì có thể có chuyện gì chứ!” “Chị Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không sao chứ?”, An Nhiên cảm thấy lo lắng.