Chương 1266 “Hơn nữa cái đầu cậu đã được treo thưởng với giá tám mươi triệu bảng Anh rồi. Chúng tôi lấy tiền đó đi ăn bít tết, không ngon sao?”, một người đàn ông mặc vest khác cười lạnh. Tám mươi triệu bảng Anh tầm vài trăm triệu tệ. Cụ thể là bao nhiêu thì dựa vào tỉ giá hối đoái hiện tại để tính. Nhưng trước khi bị Mạc Phong làm loạn, phá hoại nền kinh tế châu Âu thì tỉ giá cũng cao lắm. Mạc Phong xua tay cười lạnh: “Vì vậy hôm nay các người tìm tôi không phải là chỉ để khua môi múa mép đấy chứ? Nếu như đánh nhau đường hoàng, không bắn lén thì tôi sẽ chấp nhận lời thách đấu của các người, hơn nữa để cả mười hai người cùng lên!” “Quá ngông cuồng! Đã rút khỏi thị trường châu Âu lâu như vậy mà tính cách ngông cuồng trên người cậu vẫn không hề thay đổi!” Anh chỉ cười kiểu sao cũng được: “Ngại quá, không ngông thì không phải là thanh niên!” Vụt! Nói xong, mười hai tên có mặt đồng loạt hành động. Mạc Phong cũng lao lên không chút do dự. Đám người này ngoài việc muốn lấy công thức chất độc ra thì còn muốn lấy đầu anh. Có người sẽ nói, bao nhiêu người thế này, nổ súng không phải tốt hơn sao? Thứ nhất đây là Hoa Hạ, súng là thứ được cảnh sát quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Dù bạn có súng thì chắc chắn cũng phải nhập cảnh vào trong nước mới mua được. Hơn nữa đều là hàng đểu, chưa bắn được mấy phát khéo đã kẹt cò. Đánh nhau ở khoảng cách gần với cao thủ, dùng súng có khi lại lợi bất cập hại. Việc dùng súng giết Mạc Phong mà truyền ra ngoài cũng chẳng có gì vẻ vang. Nhưng nếu có ai hạ gục được anh bằng nấm đấm thì giá trị của kẻ đó sẽ tăng lên hàng trăm lần. Vì vậy trong trường hợp này mà dùng súng thì quá ấu trĩ. Ở Giang Hải mà xuất hiện lửa đạn, cảnh sát cũng sẽ biết vị trí của họ ngay. Rõ ràng là từ có lợi chuyển sang thành bất lợi. Nước Hoa Hạ cái gì cũng tốt, chỉ là cấp trên nhiều quá. Hơn nữa súng chế tạo của thế giới ngầm đều là súng xịn, nếu như bọn họ phải dùng súng đểu thì thà không dùng còn hơn. Dùng loại súng mà chưa bắn được mấy phát đã kẹt cò thì họ dùng dao găm cho rồi. Trong số mười hai vị thần của châu Âu, có người giỏi dùng dao găm, có người giỏi dùng kiếm ngắn, có người thì dùng bài tây. Một quân bài tây bé nhỏ có thể giết người như một con dao bay. Bầu không khí trở nên sục sôi, mười hai vị thần bao vây Mạc Phong. Khi họ định đánh nhau thì William xua tay: “Đợi đã!” “Sao thế? Sợ à? Sợ thì mau thả người ra! Nói thừa làm gì!”, Mạc Phong vứt đầu lọc xuống và giẫm nát. William và tên hề nhìn nhau. Hai người bọn họ hình như nghĩ ra điều gì đó. “Mày mang đồ tới chưa? Suýt nữa thì quên, nhìn lũ anh em của tao kích động tới mức chỉ muốn giết mày luôn thôi kìa!”, tên hề cười nham hiểm. Mạc Phong lấy từ trong túi ra một viên nhộng: “Người đâu? Làm việc phải trọng chữ tín, bước chân ra giang hồ thì phải chơi cho sòng phẳng!” “Đương nhiên!” Tên hề kéo Tống Thi Vũ đang treo lơ lửng ở bên ngoài vào trong. Có lẽ do bị treo lâu quá nên sau khi được thả xuống thì người cô gái mềm nhũn ra đất. “Người bình an vô sự rồi. Mấy anh em chúng tao cũng đói lắm rồi, nếu không phải vì món đồ trong tay mày thì có lẽ hai cô gái này cũng đã được chén rồi đấy. Vì vậy, đồ đâu!”, tên hề xua tay cười lạnh. Mạc Phong vứt viên nhộng tới: “Đừng có mở ra vội, nếu mà để gió thổi mất thì không còn gì đâu!” Tên hề đang định mở ra, nghe thấy vậy thì vội vàng dừng lại. Hắn cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Giải quyết bọn chúng xong, tao đợi mọi người ở đầu cảng. Đừng tới muộn quá. Còn một tiếng nữa. Giết chết thần tượng của chúng mày rồi rút, rõ chưa!”