Chương 1270 Một vết máu đột nhiên xuất hiện trên cổ của người đàn ông mặc vest trắng, động mạch chính lập tức bị cắt đứt. Leng keng——! Bộ vest trắng mà người đàn ông đang mặc ngay lập tức chuyển sang màu đỏ như máu, người đàn ông với động mạch bị cắt đứt đang nằm trên mặt đất co giật liên tục. “Các người có hai lựa chọn! Thứ nhất là rời khỏi đây ngay, biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi có thể tha cho các người đi! Thứ hai là ở lại tiếp tục cùng tôi chiến đấu cho đến khi phân định thắng bại!”, Mạc Phong chắp hai tay sau lưng trầm giọng nói. Ma thuật sư đứng trên lan can cười lạnh: “Không! Còn lựa chọn thứ ba nữa! Tao muốn xem giữa hai người phụ nữ này ai quan trọng với mày hơn!” Sau khi nói xong, hắn đồng thời đá Tống Thi Vũ và Mục Thu Nghi từ trên đỉnh tòa nhà xuống, lúc này họ không quấn dây thừng, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ rơi xuống đáy luôn. “Không!” Tay phải Mạc Phong hiện ra ánh sáng vàng, kiếm Tàn Uyên cắm trên mặt đất bay lên không trung, anh lao đầu thẳng từ mái nhà xuống. Mười hai người đứng bên lan can lúc này vô cùng sửng sốt. “Đậu! Tình yêu đích thực kìa, cái này cũng phải cao hơn trăm mét đấy, xuống dưới không phải thịt nát xương tan sao!” “Đoán xem ‘Minh Vương’ của chúng ta sẽ chọn chết cùng ai nào?” “Tôi nghĩ nhất định sẽ chọn cô gái có vẻ ngoài thanh cao và lạnh lùng kia. Dù sao đàn ông cũng có khát vọng chinh phục. Một người phụ nữ như vậy mới có tính thách thức lớn nhất!” “Tôi không nghĩ vậy! Nếu nói vậy thì chú còn non lắm, người trông mập mập kia mới là người có khả năng nhất! Cưới vợ phải cưới mấy cô mập mập, cuộc sống vợ chồng mới viên mãn! Vậy mà cũng không hiểu à?” “…” Mạc Phong bổ nhào xuống, cởi thắt lưng, nhanh chóng dùng nó quấn lấy Mục Thu Nghi trước: “Bắt lấy anh!” Sau đó, anh dùng tay huýt sáo! Mọi người xung quanh lập tức hành động, Tống Thi Vũ lúc này cũng đang lao thẳng xuống dưới, nhưng nhìn thấy Mạc Phong chỉ để ý đến Mục Thu Nghi, cô ấy không khỏi tự giễu, địa vị của cô ấy trong lòng Mạc Phong không bao giờ có thể sánh được với Mục Thu Nghi. Có lẽ sẽ không bao giờ sánh được! Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi trong vòng tay của mình, tay trái sử dụng kiếm Tàn Uyên để làm đường trượt từ bức tường xuống, như vậy có thể làm giảm tốc độ rơi. Lúc này, anh vô tình nhìn thấy Tống Thi Vũ cứ thế rơi xuống trước mặt anh. Ngay lúc đó, Mạc Phong đã ước mình có bàn tay thứ ba để có thể nắm lấy Tống Thi Vũ, nhưng bây giờ một tay anh đang giữ Mục Thu Nghi, tay còn lại là kiếm Tàn Uyên. Nếu anh buông tay, hoặc cả ba người họ sẽ chết cùng chết hoặc là từ bỏ người trong lòng. “Thi Vũ!”, Mục Thu Nghi hoảng hốt thốt lên khi cô nhìn thấy Tống Thi Vũ không ngừng rơi xuống. Nhân sinh chính là vậy đấy, không thể cùng có được hai thứ một lúc, lúc còn trong khả năng của mình, Mạc Phong muốn bảo vệ tất cả, cho dù là không tiếc sinh mạng, nhưng ngoài khả năng thì anh chỉ có thể chọn Mục Thu Nghi, đây không phải là tàn nhẫn, mà là trách nghiệm!