Chương 1287 Quả nhiên miếng ngọc phát ra ánh sáng vàng nhạt. Hoàng Phổ Man Ngưu trợn tròn mắt. “Đưa cho tôi! Mau đưa cho tôi!” Mạc Phong cho miếng ngọc vào trong túi: “Đánh thắng tôi thì tôi sẽ đưa cho ông!” “Đúng là chán sống! Tôi thấy cậu chán sống thật rồi!”, Hoàng Phổ Man Ngưu gầm lên. Hắn nhún người, một giây sau đã nhảy tới trước mặt Mạc Phong. Anh dùng hai tay đỡ đòn. Cú đấm khiến anh bật ra sau mấy bước. Nhưng anh còn chưa đứng vững thì bóng người kia đã lập tức xuất hiện phía sau và đập lên lưng anh. Lần này, Mạc Phong không để hắn có cơ hội. Khi cú đấm giáng xuống, anh lập tức biến mất và xuất hiện ngay sau lưng của Hoàng Phổ Man Ngưu. Ầm! Anh giáng chân xuống lưng hắn. Một giây sau Hoàng Phổ Man Ngưu đã ngã lăn ra đất nhưng hắn bật ngay dậy. “Ha ha, muốn so tốc độ với tôi? Cậu còn phải luyện thêm ba mươi năm nữa!” Vụt! Hoàng Phổ Man Ngưu lao tới nhanh như một tia điện khiến người khác không kịp né. Hai người giao đấu chỉ nhìn thấy hai vệt sáng. Trên người Mạc Phong có Thiên Cương Chính Khí của Đạo gia. Trên người Hoàng Phổ Man Ngưu thì có âm khí hộ thể. Vì vậy khi tốc độ nhanh tới mức nhất định thì Mạc Phong và Hoàng Phổ Man Ngưu chỉ còn lại hai vệt sáng. Một giây vài chưởng, đánh tới mức trời đất tối sầm, đánh từ dưới đất lên tới cành cây rồi đánh cả lên mái nhà. Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên trong không khí. Một đường sáng rơi xuống và Mạc Phong ngã sõng soài ra đất. Phụt! Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng anh. “Thiếu chủ!” “Mạc Phong!” Nhược Hi và Mộc Linh Lung vội chạy tới trước mặt anh. Cả cơ thể anh có hàng trăm vết thương. Mặt nạ cũng bị đánh vỡ vụn. Thương Hồng thấy cảnh tượng đó thì vô thức bụm miệng. Mặt nạ là niềm tin. Chỉ khi đeo mặt nạ thì Mạc Phong mới có thể trở thành chiến thần lý tưởng nhất trong lòng cô. Thế nhưng khoảnh khắc này, khi chiếc mặt nạ nứt vỡ thành bốn, năm mảnh thì cô biết rằng anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Phổ Man Ngưu. Đồng thời ở gần đó, Hoàng Phổ Man Ngưu cũng đang ôm ngực. Âm khí hộ thể trên người hắn đã bị tiêu tan không ít. Rõ ràng là vừa rồi Hoàng Phổ Man Ngưu cũng bị thương nặng. Chẳng qua công phu của tên này có phần thâm hậu nên không biểu hiện ra ngoài. Mạc Phong thì khác, anh còn trẻ. Dù có thiên phú về võ thuật thì cũng không thể so sánh được với một kẻ dày dạn kinh nghiệm. Nên cuối cùng Mạc Phong là người chịu thiệt hơn một chút.