Chương 1291 Ông ấy cầm trên tay ba quả lựu đạn, tức là trước đó chỉ có hai quả phát nổ, chỉ hai quả mà đã gây ra những hố lớn có bán kính từ ba đến bốn mét trên mặt đất. Không chỉ có vụ nổ khiến người ta bị thương, mà điều quan trọng nhất là là mảnh đạn. Mảnh đạn nổ khi đó tuyệt đối không thua gì viên đạn, huống hồ ở tình huống vừa rồi, phải đỡ tận ba quả, còn phải tránh sức nổ, tốc độ di chuyển chắc chắn phải rất nhanh. “Không nên ở đây lâu, mau đi thôi! Đợi đến khi cảnh sát đến thì cũng khó ăn khó nói!”, Mạc Yến Chi chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói. Không phải sợ cảnh sát, mà cảm thấy nếu bị bắt gặp thì sẽ rất phiền phức, vì vậy nếu có thể không động đến thì sẽ không động đến, hơn nữa nhiều thứ còn là những thứ mà người thường chưa từng thấy. Giang hồ có luật của giang hồ! Mạc Phong chui ra khỏi hồ, cả người ướt đẫm, trong lồng ngực vẫn còn khá đau nhói. Lập tức huy động nội lực hút đi lượng nước dư thừa trên người, Thường Vân Sam lúc này cũng nhanh chóng chạy tới: “Có thể tìm một chỗ để ông giải độc, chữa thương trước không? Ông cảm thấy tay mình sắp chín rồi!” Nói xong, ông ấy liền nhúng tay vào trong hồ, nghe xèo xèo, giống như tiếng sắt nung đỏ và cacbon nhúng vào trong nước. Mạc Phong vỗ đầu như nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, cháu biết một người có thể giúp ông!” “Ai?” “Diệp Đông Thanh!” “…” Thường Vân Sam và Mạc Yến Chi không khỏi liếc nhau. “Đó là cô gái bị tàn mạch bẩm sinh, cơ thể yếu ớt và lạnh lẽo sao? Không phải nói rằng cô bé sẽ không thể sống lâu sao? Vẫn còn sống à?”, Thường Vân Sam nghi ngờ nói. Mạc Phong không khỏi trừng mắt nhìn ông ấy, tức giận nói: “Nói năng kiểu gì vậy, người ta vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, có linh chi Lửa cháu lấy được ở Nam Khương, chắc chắn có thể kéo dài sinh mệnh rồi!” “Nhóc được phết đấy nhỉ! Có thể lấy được linh chi Lửa. Một thời gian không để ý đến cháu, ghê quá rồi đó nha! Cháu muốn dùng cái lạnh trong cơ thể cô bé để chữa trị lửa độc trong người ông sao?” “Đúng!” Bàn tay của Thường Vân Sam bây giờ dường như đã chín, chà nhẹ cũng tróc da ra được. “Bỏ tay vào đây trước cho bớt đau đi này ông!”, Thương Hồng bưng một chậu nước lớn đi tới, không những thế còn có cả đá. “Hahahaha, nhóc con có người vợ được lắm, rất chu đáo!” Thương Hồng hé miệng cười: “Cháu vừa mới lấy mấy cục đá ở kho lạnh đằng kia, cháu cũng có nghe nói tới lửa độc. Nó là một loại côn trùng có vi rút. Ban đầu chỉ lây nhiễm một phần, sau đó sẽ lan ra toàn bộ cơ thể. Đây là một loài trùng độc từ Amazon. Tất nhiên, nó cũng được tìm thấy ở các vùng núi Hoa Hạ. Hiện tại, chưa có kháng thể!” “Đợi bọn họ nghiên cứu ra thì cũng xong đời, đây là một loại trùng tồn tại trên núi Xích Diễm, nhưng nọc độc trong đó là do tên đó chiết xuất ra, dùng nó trên tay, ông dùng đá thoa một hồi sẽ không sao đâu!” Nhưng khi ông ấy đưa tay vào chậu thì có tiếng lục bục, cục đá tan ngay lập tức. Mạc Phong cũng sửng sốt: “Cái này…” “Hỏng rồi, ngọn lửa này mạnh hơn ông tưởng rất nhiều! Tới chỗ của cháu ngay thôi!” Các viên đá đang tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không chỉ vậy, nước bắt đầu sôi lên. Nước đá ban đầu đã biến thành nước sôi! Mọi người vừa định rời đi, nhưng Mạc Yến Chi lúc này lại dừng lại.