Chương 1293 Một người đàn ông đội nón lá trong số họ hừ lạnh: “Không phải là kẻ thù, càng không phải là bạn bè. Chúng tôi đến đây để dẫn một người đi. Xin hãy khiến cho việc này trở nên dễ dàng để tránh những tổn hại không cần thiết!” “Công phu của ông chắc hẳn được coi là đỉnh cao trong thế tục, nhưng còn thua xa người tu chân!”, một người áo đen khác cười khinh thường, giọng điệu đầy kiêu ngạo. Điều này không khỏi làm cho Mạc Phong tự hỏi, người tu chân này rốt cuộc là cái gì, mà nói bố anh không phải đối thủ của bọn họ? Thường Vân Sam lúc này mới khịt mũi: “Ra vẻ cái gì, chẳng phải chỉ là mấy tu sĩ vừa mới đột phá đến kỳ Trúc Cơ thôi sao? Nếu tôi không bị thương, tôi nhất định sẽ cho các cậu một bài học!” “Ông có thể cảm nhận được linh khí sao?”, người mặc áo đen đội nón lá vành nghi ngờ nhìn ông ấy. Về việc ra vẻ, Thường Vân Sam không thua ai, không biết kiêu ngạo có phải là vấn đề chung của tất cả người tu chân hay không, khi còn trẻ, ông ấy ngông đến mức không thèm nhìn thẳng vào người thường. “Nhìn kĩ vào cho ông đây!” Đột nhiên con ngươi của Thường Vân Sam chuyển sang màu lam nhạt, trên người ông ấy tỏa ra một luồng khí tức màu trắng nhàn nhạt, hoàn toàn khác với chú Kim Quang trước đó. “Đây là… Tu sĩ Kim Đan! Không thể nào! Trong thế tục, ngoài chúng ta ra làm sao có thể có những người tu chân khác được!” “…” Thường Vân Sam cong môi, nhanh chóng thu linh khí màu trắng nhạt kia vào: “Xì, khi tôi rời núi mấy cậu còn chưa sinh ra đâu! Lúc tôi bằng các cậu đã đạt được đến kỳ Kim Đan rồi, nhưng mấy cậu mới chỉ vừa đột phá đến kỳ Trúc Cơ thôi mà đã ngông thế rồi à, nghĩ giang hồ không còn ai nữa sao?” Vào lúc này, ngay cả Mạc Phong, người không hiểu thuật của đạo, cũng cảm thấy sức mạnh của Thường Vân Sam ngay lập tức tăng cao, chứng tỏ lúc đối đầu với Hoàng Phổ Man Ngưu ông ấy cũng có nghề đấy, chỉ là bị tên kia đánh lén thôi. “Nóng quá! Đậu, lửa độc này thật khó chịu!”, Thường Vân Sam vội vàng vảy vảy tay, thò tay vào trong chậu nước, nước lập tức sôi trào lên. Ba bóng người này di chuyển, thấy ba bóng đen lập tức đã đến trước mặt mọi người. Đi ngang qua Mạc Yến Chi, hai bên không lên tiếng cũng không ra tay, có thể thấy ba người đều không có ý định ra tay, cũng không thể tính là kẻ địch. “Cô Ba! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, mau về với chúng tôi đi!” Mọi người chết lặng, cô Ba! Gọi ai vậy? ! Lúc này, Tiếu Nhã từ trong đám người ướt sũng bước ra: “Không phải chỉ là lén ra ngoài ăn chút đồ thôi sao? Sao phải phái tận ba cao thủ kỳ Trúc Cơ đi tìm tôi? Dùng dao mổ trâu giết gà à?” “Tông chủ lo lắng cho tiểu thư. Hiện tại thiên hạ hỗn loạn, thời cuộc bất ổn. Tốt hơn hết là cô đừng chạy lung tung nữa. Dù muốn xuống núi cũng nên dẫn chúng tôi đi cùng, vừa có thể chăm sóc vừa có thể hỗ trợ cho nhau!”, người đàn ông đội mũ rộng vành ôm quyền cung kính nói. Hóa ra cô gái tham ăn Tiếu Nhã này là cô ba của một gia tộc nào đó. Mặc dù không biết chi tiết cụ thể, nhưng có thể phái ra ba cao thủ kỳ Trúc Cơ, điều đó cho thấy nhà họ Tiếu không đơn giản đâu! Có thể ba người tu chân này không là gì trong mắt Thường Vân Sam, nhưng bọn họ là cao thủ trong mắt Mạc Phong, anh đã từng nghe sư phụ nói và nhắc tới những chuyện này. Trên thế giới này muôn hình vạn dạng, bên trong có biết bao thế lực không muốn người ta biết, trên đời này không chỉ có người luyện võ, còn có kiểu tu luyện cao hơn luyện võ. Chỉ là lúc đó anh quá yếu, so với bây giờ thì cứ như người tốt nghiệp đại học nhìn bản thân hồi học cấp hai vậy, cảm thấy thật ngây thơ. Đương nhiên, tham vọng của anh lúc đó là có thật, thứ anh muốn cũng rất rõ ràng, tin rằng thế giới đều ở dưới chân mình, ông đây mới là đệ nhất thiên hạ! Nhưng khi dần tiến bộ, suy nghĩ của bản thân cũng dần thay đổi, những mộng tưởng đã từng có thời cấp hai, sau khi bước chân vào xã hội, suy nghĩ của anh đã có sự thay đổi to lớn.