Chương 1307 “Tông Vạn Kiếm chúng em không dùng tiền giống như mọi người ở đây, nhưng vàng thì có. Cảm ơn anh những ngày qua đã chăm sóc, vậy…em đi đây!”, Tiếu Nhã cúi người, nói với vẻ không nỡ. Vừa đi cô nhóc còn vừa ngoái đầu lại như không muốn rời. Khoảnh khắc này, Mạc Phong cũng cảm thấy không nỡ. Anh luôn có cảm giác đã gặp cô nhóc ở đâu đó nhưng lại không nói ra được. Tiếu Nhã đi theo mấy người kia được vài mét thì lập tức chạy quay lại. “Cô Ba!” Ba người lập tức chạy theo định bắt cô nhóc. Nhưng họ không ngờ cô chỉ chạy tới trước mặt Mạc Phong, kiễng chân và hôn lên má anh. “Anh ơi em đi thật nhé, có thể sau này sẽ không gặp lại nữa!” Khi cô nhóc nói ra câu này, Mạc Phong bỗng cảm thấy xúc động. Tại sao khi nghe câu nói sau này có thể sẽ không gặp lại nữa mà anh lại cảm thấy trong lòng dậy sóng đến thế? Thậm chí anh còn có suy nghĩ không muốn Tiếu Nhã rời đi. Nhưng điều đó là không thể. Cô nhóc không thuộc về xã hội này. Tông Vạn Kiếm phong bế nhiều năm, không cần biết họ có thực sự tu đạo hay không nhưng có quy định không được tự ý xuống núi. Nếu như môn phái lớn nào cũng ào ào tiến vào xã hội hiện tại thì chẳng phải giang hồ sẽ càng loạn hơn sao? “Đi đi! Nếu còn duyên sẽ còn gặp lại! Nếu hết duyên thì thôi!”, Mạc Phong khẽ đẩy Tiếu Nhã và cười lạnh. Lúc này, anh phải có thái độ cứng rắn mới được. Nếu anh cứ mềm mỏng không dứt khoát thì Tiếu Nhã sẽ càng không chịu rời đi. “Anh…” Mạc Phong sầm mặt, quát lên: “Biến! Mau về đi!” “Ờ…” Phải như vậy thì Tiếu Nhã mới quay người bỏ đi cùng ba người kia. Ba người họ cũng cúi người trước Mạc Phong coi như là cảm ơn. Chỉ cần Mạc Phong thể hiện một chút thái độ muốn níu giữ là cô nhóc sẽ không chịu đi ngay. “Vừa rồi anh làm gì mà hung dữ với cô bé thế? Tối qua người ta vì anh mà suýt nữa bị thương đấy! Không thể dịu dàng một chút được sao?” Anh cũng chỉ khẽ lắc đầu thở dài: “Đàn ông sợ nhất là không dứt khoát. Như vậy vừa hại cô bé cũng lại hại chính mình! Vì vậy cần dứt khoát là phải dứt khoát, nếu không sau này sẽ có họa hại!” “Mặc kệ anh! Tóm lại là anh luôn đúng!” Mạc Phong khẽ ôm eo cô. Vùng eo mềm mại cùng cơ thể uyển chuyển của cô giống như một con rắn nước linh hoạt: “Sau này không cho phép em giảm cân nữa, gầy lắm rồi!” “Đáng ghét! Anh mau bỏ ra, để bọn họ nhìn thấy thì ngượng chết!”, Mục Thu Nghi giãy giụa nói nhỏ. Nhưng cô càng vùng vẫy thì Mạc Phong càng ôm chặt hơn. “Vợ anh, anh ôm thì đã làm sao, anh còn thơm nữa này!” Nói xong, anh khẽ hôn lên trán cô khiến Mục Thu Nghi run lên: “Ghét thật! Ai nhận làm vợ anh chứ. Em đã thừa nhận đâu, anh còn lợi dụng em như vậy thì cẩn thận không em đánh anh đấy!” “Đánh anh thì em đau lòng thôi. Em đánh đi!” “Sao anh nhây thế, chịu hết nổi! Em đi làm đây!”