Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

chương 159: anh ấy là chồng tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh mặc thế này á?”, Mục Thu Nghi kêu lên.

Mạc Phong mặc một chiếc áo phông, một chiếc quần jean trắng và một đôi giày thể thao…

“Chiếc áo phông của anh là loại Giordano, có giá ba mươi chín tệ đấy. Em lại nhìn đôi giày của anh đi, Adidas, một thương hiệu đẳng cấp thế giới. Tối qua anh đã mặc cả giá ở chợ đêm, mua với giá năm mươi tám tệ! Nếu mặc bộ đồ này đi chắc chắn là ngầu nhất phố luôn!”

Trán Mục Thu Nghi khẽ nheo lại.

Chưa nói đến việc ăn mặc như này truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt, sợ là bảo vệ ở đó không cho anh ta vào ấy chứ!

“Anh không có bộ nào tử tế hơn à?”

Mạc Phong đứng trước gương xoay một vòng: “Anh thấy khá đẹp trai đấy chứ, trong tủ của anh còn có mấy bộ nữa, đó là do mấy chuyên gia lớn giúp anh thiết kế đó!”

Thật là phục anh ta quá mà!

Mục Thu Nghi thực sự nghi ngờ không biết kiếp trước mình đã làm điều gì sai trái khi dính phải một người đàn ông như thế này!

Cô đi đến bên cạnh, lấy điện thoại di động ra bấm một cuộc gọi: “Trong vòng mười phút, mang đến cho tôi một bộ lễ phục và cả một đôi giày nữa!”

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, chỉ mất năm phút là cửa hàng chuyên đồ nam đã giao quần áo đến.

Quả nhiên khách hàng chính là thượng đế, có tiền thì nói gì cũng xong!

“Mặc bộ quần áo này vào!”, Mục Thu Nghi nói nhỏ, ném bộ quần áo xuống ghế sofa không chút biểu cảm.

Mạc Phong thấy bộ đồ này giá hơn tám mươi nghìn tệ thì cảm thấy xót xa không thể giải thích được: “Bà xã, hay là thôi đi. Anh sợ lát nữa mặc vào đẹp trai quá, em sẽ không kìm được mà nhảy bổ vào mất. Dù sao phụ nữ cũng không cưỡng lại được vẻ đẹp trai của anh đâu!”

“Cút đi thay quần áo! Không ai mặt dày được như anh đâu!”

Anh cầm lấy quần áo và trở về phòng.

Nhìn bóng lưng của anh, Mục Thu Nghi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng tên này nhất định không chịu thay quần áo cơ.

“Quẻ thứ hai chắc chắn không phải đang nói về anh ta. Sao mình có thể yêu một người đáng ghét như vậy chứ? Quả nhiên người xem bói cũng chỉ xem chuẩn được phần nào thôi, không phải chuyện gì cũng xem chuẩn được”.

Két… Cánh cửa lại được đẩy ra.

“Vợ à, em thực sự nghĩ bộ đồ này trông đẹp hơn bộ trước sao?”

Nghe thấy giọng Mạc Phong, Mục Thu Nghi lập tức nhìn lại, đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Cơ bắp nổi rõ, diện set đồ như siêu mẫu.

Cô ho nhẹ một tiếng nói: “Hừm … không tệ, mặc bộ đồ này trông còn ra dáng tí. Lát nữa đi theo tôi, đừng có chạy lung tung!

Nếu không lộ tẩy sẽ rắc rối đấy!”

“Em yên tâm đi, anh đảm bảo không tán gái!”, Mạc Phong giơ tay làm điệu OK và cười xấu xa.

Mục Thu Nghi đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã để anh chàng này đi theo.

Vừa rồi dây thần kinh nào bị chập mà lại để anh ta đi theo mình nhỉ?

Nơi họ đến hôm nay có tên là Tử Vân Hiên.

Đây là một trong những câu lạc bộ tư nhân hàng đầu ở Giang Hải.

Tất cả các loại xe hơi sang trọng đều đậu ở lối vào của câu lạc bộ này, còn có một số loại đã không còn sản xuất nữa!

Xem ra người giàu có ở xã hội thượng lưu Giang Hải rất nhiều, bên người thì nghèo rớt cục mồng tơi, bên trêи thì giàu chết người!

“Lát nữa anh nhớ là đừng nói nhảm! Tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi đó!”, Mục Thu Nghi đỗ xe trong hầm, quay đầu lại căn dặn Mạc Phong.

Anh nhướng mày nhếch mép: “Em yên tâm, anh là loại người thích gây sự lắm sao?”

“Anh không phải sao?”

Chết tiệt, ngầu không phải lối rồi!

Sau khi xuống xe, Mục Thu Nghi bước nhanh, bỏ xa anh chừng mười mét.

Mạc Phong nhanh chóng tăng tốc đuổi theo, anh hơi choáng váng khi nhìn thấy hàng xe sang trọng, lúc này anh mới biết chiếc Porsche GT mà Mục Thu Nghi lái khiêm tốn đến mức nào, chẳng trách phải đỗ ở hầm gửi xe.

Nhìn xung quanh, lúc này ngay cả chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn cũng xuất hiện trước cửa câu lạc bộ.

Đây đâu phải đấu giá gì? Rõ là nơi tụ tập của những người giàu có thôi mà!

Nhìn bóng dáng xúng xính trong bộ váy trắng phía trước, Mạc Phong không khỏi nở nụ cười, Mục Thu Nghi của hôm nay thật sự rất đẹp, nhìn từ phía sau thì rõ ràng đường nét, thoắt ẩn thoắt hiện đã đủ chết người rồi!

Đàn ông nhìn thì thèm muốn, phụ nữ nhìn thì ngưỡng mộ.

Nhưng một người phụ nữ như vậy hóa ra lại là vợ của mình!

Cuộc hôn nhân này, anh nhận rồi!

Mạc Phong ra đến cửa, đang định vào trong.

“Xin lỗi anh, anh không thể vào được!”, một nhân viên bảo vệ chặn anh lại và nói với một giọng trầm.

Mạc Phong khó hiểu: “Tại sao?”

Lúc này, một thanh niên đẹp trai mặc vest, đi giày da đi tới: “Xin lỗi, tôi là Trương Tuấn, người phụ trách an ninh cho hội nghị lần này. Vừa rồi anh cứ nhìn xung quanh, hành vi rất đáng ngờ. Để đảm bảo sự an toàn cho hội nghị lần này, mời anh đưa thư mời của mình ra, cảm ơn!”

“Thư mời? Tôi không có!”, Mạc Phong buột miệng.

Trương Tuấn dường như đã đoán được từ lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta cười khẩy nói: “Vậy thì anh không được vào.

Hội nghị hôm nay là tiệc tối của các nhà quyền quý Giang Hải. Đừng tưởng rằng anh mặc lễ phụ là có thể trà trộn vào trong ăn uống. Chỗ này không phải là nơi người bình thường có thể vào được. Xét thấy anh vẫn chưa vào đại sảnh, tôi có thể không truy cứu nữa, anh mau rời khỏi đây đi!”

Đôi mắt anh ta đầy khiêu khích và sự khinh thường.

Cái kiểu giả danh quý tộc giàu có trà trộn vào ăn uống này thực sự quá nhiều.

Hầu như tất cả mọi người đều biết các nhà giàu thượng lưu ở Giang Hải, đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, khiến người ta không nghi ngờ cũng khó.

“Sao anh lại khẳng định tôi đến là để trà trộn ăn uống? Tôi đến tham gia hội nghị cùng vợ tôi, không muốn tức giận đâu nhé!”, Mạc Phong cười nửa vời, ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm nhìn bốn phía.

Trương Tuấn sững sờ một lúc rồi bật cười: “Ha ha ha ha, loại người như anh một ngày tôi gặp mấy người. Loại vô dụng, muốn trà trộn vào đây ăn uống thì nói rõ ra, làm gì lắm lý do như thế? Trong này có vợ của anh à? Tôi xin, người vào bên trong có ai không phải là gia tài hàng trăm triệu, người ta lại để mắt đến anh chắc?”

“Sao hả? Hình như anh có ý kiến gì với chồng tôi hả?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, khiến tiếng cười điên cuồng của Trương Tuấn đột ngột dừng lại.

Anh ta quay đầu lại, thấy Mục Thu Nghi đang đi về phía bên này với vẻ lạnh lùng.

Người phụ nữ này thực sự khiến người ta vừa nhìn đã điên đảo, Trương Tuấn đâu thể không nhận ra cô: “Cô Mục, sao cô lại ra đây vậy?”

“Tôi ra đón anh ấy vào!”, giọng điệu của Mục Thu Nghi bình thản, đôi mắt đẹp như một hồ nước tĩnh lặng với chút lạnh lẽo.

Cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, còn trẻ đã trở thành tổng giám đốc đẹp số một ở Giang hải. Mấy đơn hàng lớn gần đây, cộng thêm hiệu ứng ngôi sao của Dương Thái Nhi.

Đủ để khiến cô có giá trị gấp hơn mười lần, giới truyền thông rầm rộ đưa tin giá trị thị trường của tập đoàn Kim Tư Nhã đã vượt quá mười tỷ.

Và giờ đây, toàn bộ tập đoàn Kim Tư Nhã thuộc về Mục Thu Nghi, hơn nữa việc cô cố gắng loại bỏ những cổ đông kia lại càng được lan truyền trong giới kinh doanh.

Người ta nói, người phụ nữ này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có tài năng xuất chúng hơn người, nếu ai có thể lấy được cô thì đúng là vớ được bảo bối.

Phía sau một người phụ nữ như vậy chưa từng thiếu người theo đuổi!

Nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Mục Thu Nghi, họ không hề biết rằng tất cả những điều này đều liên quan đến một người đàn ông!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio