Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

chương 19: ở đây do tôi quyết định

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông đây còn dám xông vào cả phủ Tổng Thống, chẳng lẽ sợ một phó giám đốc cỏn con?

Chẳng mấy chốc đã có người úp mì bằng chậu rửa chân, đặt lên bàn.

Tất cả mọi người đều mừng thầm trong lòng. Lưu Hồng này ỷ có dì là phó giám đốc của bộ phận hành chính nên luôn diễu võ dương oai trong phòng bảo vệ.

Ai không biết còn tưởng hắn ta mới là đội trưởng bảo vệ, hơn nữa còn mượn tiền mọi người mãi, mượn mà chẳng bao giờ trả.

Lúc nào đòi, hắn ta cũng lấy dì nhỏ của mình ra chèn

Bây giờ thua rồi, phải húp mì bằng lỗ mũi, chẳng có ai đứng ra giúp đỡ cả, có người còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh này nữa.

“Ôi đm, húp mì bằng mũi, tôi mà đăng video này lên mạng thì sẽ hút ngay cả triệu lượt view đấy!”

“Tôi là người đầu tiên theo dõi, chút nữa share hết!”

“Thêm cả tôi nữa, chút nữa tôi đăng lên facebook, chắc chắn sẽ được bầu chọn là clip ngầu nhất năm!”

“Ha ha ha…”

Trán Lưu Hồng hiện rõ gân xanh: “Các người… Được lắm, nhớ cho kỹ, mẹ kiếp, đừng để lọt… ọc…

Hắn ta còn chưa nói xong, Mạc Phong đã bưng cái chậu bước tới, ấn đầu hắn ta xuống đất rồi tưới thẳng vào mũi.

Vương Bưu đứng bên cạnh cũng cười ngặt nghẽo: “Ha hạ, hả cái dạ! Sướиɠ!”

Lần trước thằng nhóc này có lấy dì nhỏ của nó ra để uy hϊế͙p͙ mình, trừ mất một tháng lương của mình, hơn nghìn tệ chứ ít đâu.

Với người giàu có thì một nghìn tệ chẳng đáng là gì nhưng với người lao động tầng thấp, hơn một nghìn tệ đủ để nuôi cả gia đình trong một tháng trời.

Vốn dĩ một tháng làm chỉ được ba, bốn nghìn, thế mà trừ tận hơn một nghìn, quan trọng là chẳng có lý do gì chính đảng, cứ lấy cái cớ là thái độ làm việc không nghiêm chỉnh.

Ngày thường mọi người chỉ có thể hậm hực trong lòng không dám nói ra. Chắc Lưu Hồng cũng chẳng ngờ sẽ có Mạc Phong chẳng sợ trời chẳng sợ đất này tới phòng bảo vệ.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Một thanh niên mặc đồ bảo vệ đẩy cửa đi vào, vội vàng ghé tại Vương Bưu nói nhỏ mấy câu

Mặt gã chợt biến sắc.

Gã ra hiệu cho mấy người rồi dẫn họ chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bảo vệ đã thấy một đám người đồng đen ở sảnh công ty, ai nấy đều cao to vạm vỡ, nồng nặc mùi của dân anh chị “Sao lại đến nữa rồi?”, Vương Bưu nhìn đám người này rồi kinh ngạc nói.

Đám người này chính là đám bị Mạc Phong đuổi đi trước đó, gần đây cứ cách một hai ngày là lại đến quấy rối trước cửa công ty.

Nhưng trước đó chỉ là dăm ba tên côn đồ rau rau thôi, hôm nay lại kéo đến năm, sáu chục tên

Vương Bưu thấy thế chợt có ý định rút lui! “Mẹ kiếp, gọi lãnh đạo của chúng mày ra đây!”, một gã trung niên có vết sẹo trêи mặt quát lên.

Mấy cô lễ tân xinh đẹp đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy, không nói nên lời.

Sao tới công ty này làm việc mà gặp phiền phức liên miên thế này?

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa run rẩy nói: “Xin hỏi… có… có lịch hẹn không a?”

Bốp…

Gã trung niên mặt sẹo đánh cái bốp lên bàn, mặt gương thủy tinh công nghiệp rạn nứt rồi vỡ vụn.

“Hẹn trước? Biết tao là ai không mà nói hẹn trước với tao? Mẹ kiếp, tao thấy công ty của chúng mày muốn sập tiệm rồi đấy!”

Vỗ một cái mà có thể khiến mặt bàn thủy tinh dày cộm vỡ vụn, thế này mà đấm lên người thì xương cốt nào chịu nõi?

Cô lễ tân xinh đẹp sợ mặt cắt không còn giọt máu, òa khóc: “Hôm nay tôi mới đi làm ngày đầu tiên, thật sự không biết gì cả, tổng giám đốc bảo không có hẹn trước thì không thể lên trên… Mấy anh mà còn quậy nữa thì tôi… tôi gọi bảo vệ đến đấy…

Vì thời gian gần đây công ty hay bị người ta tới gây rối, lễ tân lại toàn là con gái, mới ba ngày ngắn ngủi mà đã có đến năm cô thôi việc.

Nghe vậy, gã mặt sẹo như nghe phải chuyện hài hước nhất trêи đời.

“Ha ha ha ha, bảo vệ? Ông đây tát một phát là đảm bảo vệ yếu nhớt của công ty bọn mày ra bã ngay! Gọi tổng giám đốc của chúng mày ra đây, tao tới tìm cô ta bàn chuyện hợp tác!” gã mặt sẹo võ ngực cười tởm lợm,

Gã cử nhìn thau lâu cô lễ tân từ đầu đến chân. Nghe nói người đẹp ở tập đoàn Kim Tư Nhã nhiều vô số kể, đến một cô lễ tân nho nhỏ cũng xinh đến mức này, thế thì cô tổng giám đốc trẻ tuổi được mệnh danh là người đẹp nhất Giang Hải sẽ xinh đẹp đến mức nào nữa đây?

Yếu nhớt?

Vương Bưu đi từ ngoài cửa vào, tuy là bảo vệ nhưng cũng không đến mức bị người ta khinh thường đến mức này chú?

Chắc chắn bảo vệ không thể sánh được với đám du côn ngày ngày đánh nhau được.

Đảm du còn với đảm liều mạng lại không cùng đẳng cấp với nhau. Nhưng đều là kẻ lăn lộn trêи giang hồ, ai khinh thường ai? “Người anh em, anh bớt giận cái đã, có gì chúng ta từ từ nói. Anh xem giúp, chỗ chúng tôi là chỗ làm ăn mà, anh dẫn nhiều người chặn ở cửa thế này, sao khách hàng có thể vào trong được?”, Vương Bưu cười xòa nói.

Vừa nói, gã vừa bước lên trước giơ một điếu thuốc ra, gã mặt sẹo đảo mắt nhìn Vương Bưu một cái rồi tiện chân đá Vương Bưu ngã lăn ra đất.

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà xưng anh em với tao? Đắc tội với hội Hắc Long của bọn tao mà đòi bình yên kinh doanh à?”, gã mặt sẹo hừ lạnh rồi nói.

Vương Bưu bị đá ra xa hai mét, không cần nghĩ cũng biết gã mặt sẹo này là dân học võ.

Mấy người bảo vệ còn lại cũng run rẩy lùi ra sau mấy bước. Đội trưởng của mình cũng bị đá đo đất huống gì là mình.

Gã mặt sẹo cười ha hả: “Chỉ được vậy thôi à? Đúng là một đám rác rưởi!”

Lúc này tại tầng 15 của tập đoàn Kim Tư Nhã, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà.

“Báo cảnh sát đi, mình không tin không ai tới xử lý đám này!”, Mục Thu Nghi đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận.

Tô Nguyệt ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trầm ngâm suy nghĩ.

“Vô ích thôi, đám này là đảm vô lại không nói chuyện bằng lý lẽ, bây giờ gọi cảnh sát tới thì cùng lắm thì dắt bọn chúng đi cảnh cáo vài câu, trị được ngọn không trị được gốc! Hôm nay đuổi đi ngày mai lại tới!”, Tô Nguyệt cầm chiếc ly trêи tay, run rẩy nói.

Thật ra Mục Thu Nghi đều hiểu những điều này, nhưng trước mắt có thể đuổi đi được đã là may mắn rồi, cả đám người chặn trước cửa công ty, khách hàng nào dám vào chứ? “Nói thì nói vậy… nhưng…, Mục Thu Nghi nhìn Tô Nguyệt: “Đuổi đi được vẫn tốt hơn là để chúng chặn ở cửa nhỉ? Hay là làm theo quy tắc cũ, cho bọn chúng ít tiền?”

Cho tiền?

Tô Nguyệt bước lên trước khẽ vỗ đầu Mục Thu Nghi: “Cục cưng ơi, cậu giải quyết các dự án lớn đều gọn gàng dứt khoát mà sao mãi không nghĩ thông trong chuyện này thế?”

“Ý cậu là sao?”, Mục Thu Nghi quay đầu nhìn lại với vẻ mặt nghi ngờ.

Cô thấy đám người này đến đòi tiền, cứ cho chút tiền rồi đuổi đi là xong chuyện rồi.

Nhưng vừa nghe lời Tô Nguyệt nói, cô cũng hiểu ra, chuyện dùng tiền để giải quyết những việc như thế này không phải mới một, hai lần!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio