Chương 960 Câu nói này khiến Xích Ly không khỏi ho khan: “Chuyện này thì không cần trưởng lão Linh phải nhọc lòng quan tâm đâu! Tuy nhiên, điều tôi quan tâm hơn cả là ai đang tới đây?” Mấy ngày nay có rất nhiều người đổ xô về mười tám trại Nam Khương, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nếu ai ai cũng có thể tìm được đường đi nội bộ thì mười tám trại Nam Khương này sẽ không còn là điều bí ẩn nữa. Trưởng lão Linh cũng quay đầu nhìn về phía chiếc trực thăng nhỏ, liền ắt gặp một người phụ nữ tràn đầy khí thế và một người đàn ông trẻ tuổi từ trên đó bước xuống. “Chị dâu Thương?”, Trương Phong kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy người phụ nữ này. Mạc Phong cũng ngay lập tức nhận ra cô ấy, là Thương Hồng chứ còn ai nữa, còn người thanh niên đứng bên cạnh cô ấy là Giang Tiểu Hải. “Sao em tìm được đến tận đây?” Thương Hồng mặc một chiếc sườn xám ngắn bước trên đôi giày cao gót, cười dịu dàng: “Đương nhiên là công lao của Tiểu Hải rồi, trên đời này có con đường nào mà cậu ấy không tìm ra được chứ?” Nếu đúng như vậy thì còn có thể giải thích được, Giang Tiểu Hải hồi còn đi lính đã được mệnh danh là “Chó điện tử”! Trên thế giới này đúng là không có góc hẻm nào mà cậu ấy không mò ra được, trước đó cậu ấy có thể dễ dàng tìm được cửa vào mười tám trại Nam Khương, nếu nghiên cứu kỹ thì việc tìm ra vị trí cụ thể hẳn là không thành vấn đề. Giang Tiểu Hải bước xuống trực thăng, gãi đầu cười khổ nói: “Ha ha, đội trưởng, em để máy theo dõi điện tử trong túi xách và quần áo của anh, loại chống nước đó!” “Trên quần áo của anh á? Làm gì có chuyện đó, từ trước đến nay chưa có người nào có thể đặt thiết bị điện tử trên người anh!”, Mạc Phong hừ một tiếng đầy lạnh lùng. Giang Tiểu Hải lại gần anh và gỡ một vật có kích thước bằng hạt gạo ra khỏi cổ áo của anh: “Anh nhìn xem, nó vẫn ở đây này! Em dò theo sóng siêu nhỏ từ thứ này tìm được đến đây. Con bọ điện tử em vừa phát triển hiện đang được cung cấp độc quyền, mới ra mắt chưa xin cấp bằng sáng chế được nhưng trước mắt thì hiệu quả khá tốt, dù đánh nhau cũng không bị rơi ra!” “Thằnh nhãi này! Chán sống rồi đúng không, ngay cả anh mà chú cũng dám gài!” “…” Phải nói rằng có thể cài thứ này trên người Mạc Phong đủ cho thấy nếu con bọ điện tử này được đưa vào sử dụng thực tế với số lượng lớn, thì chúng có thể đóng vai trò quyết định trong thời khắc quan trọng. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy được gọi là một thiên tài điện tử, đó cũng chính là một trong những lý do tại sao Mạc Phong cứ muốn để cậu ấy bên mình. Mạc Phong nhìn sang Thương Hồng, nhẹ giọng nói: “Câu lạc bộ không bận hay sao mà em còn có thời gian tới chỗ này? Trực thăng này ở đâu ra thế?” “Mọi việc trong câu lạc bộ vẫn diễn ra bình thường, hơn nữa có Nhược Hi lo liệu nên em phát hiện ra với năng lực của cô ấy mà để làm lễ tân thì phí quá. Còn chiếc trực thăng này là em mua của một người quen, cũng chỉ ba mươi triệu tệ thôi! Hàng nhập khẩu!”, Thương Hồng nói xong liền thè lưỡi cười đầy tinh nghịch. Đương nhiên anh biết khả năng của Nhược Hi, nếu cô ấy không có thực lực thì liệu có thể làm Âm Hậu khi còn trẻ như vậy không? “Ba mươi triệu tệ á? Em chịu chi thật đấy!”, Mạc Phong lắc đầu chọc cô ấy. Thương Hồng nhún vai: “Gì mà chịu chi, em mua bằng tiền của anh mà!” “…” Nhìn Mạc Phong và Thương Hồng đứng cùng nhau trông đúng là một cặp trai tài gái sắc, hơn nữa Thương Hồng rất có khí thế, ánh mắt sắc lẹm, một người phụ nữ như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cô ấy là một người rất mạnh mẽ! Lúc này Khương Na mới nhẹ nhàng đẩy Bạch Doanh đang đứng nhìn bên cạnh: “Cô ghen à?” “Không! Có gì mà phải ghen! Anh ấy có nhiều phụ nữ lắm, tôi còn lâu mới ghen!”, Bạch Doanh cũng quay đầu lại, kiêu ngạo ngẩng đầu. Nhưng dù trông thế nào đi nữa thì Thương Hồng này và anh rất xứng đôi vừa lứa, một người phụ nữ có thể giúp anh xử lý tàn cuộc bất cứ lúc nào.