Chương 965 “Tôi không lo cho Thương Hồng mà là lo trưởng lão Tôn của các cô bị ép cho tới mức phát điên thôi!”, Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa. Bên trong tòa tháp Trí. Hai người đấu trí tới mức đau con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái mà vẫn không ai chịu nhường ai. “Hầy! Lão phu xuất đạo bao năm qua chưa từng gặp phải đối thủ bao giờ, cô là người duy nhất không chịu thua khi mà tôi đã xuất ra bao nhiêu chiêu như vậy đấy!”, trưởng lão Tôn thở dài. Thương Hồng cũng quay người cười thản nhiên: “Vậy tiền bối thua bao giờ chưa?” “Chưa từng!” “Vậy thì lần này chắc là ông thua rồi!” “…” Đôi mắt đục ngầu của trưởng lão Tôn như bừng sáng. Ông đánh một chưởng vào bức tường đá. Tiếng xích sắt được kéo căng từ bốn phía vang lên. Từ trong tường lộ ra bảy vòi nước làm bằng đầu rồng bằng đá. Bốn hòn đá bỗng rơi xuống chặn mất cửa sổ thông ra bên ngoài. “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu đọc được tất cả các số phần thập phân của số pi thì coi như cô thắng!”, trưởng lão Tôn nhảy lên một trụ đá và mỉm cười. Nước bên trong đã dâng lên tới mắt cá chân của Thương Hồng. May mà cô đi giày cao gót nên vẫn cách được một đoạn. Cô bình tĩnh đọc ra từng con số. Cô càng đọc về sau thì sắc mặt của trưởng lão Tôn càng trở nên khó coi. Bên ngoài tòa tháp, có người vui, có người buồn khi nhìn thấy đá đã bịt kín các cửa sổ. Mạc Phong siết chặt kiếm Tàn Uyên, đanh mặt nhìn về phía trước. “Thiếu chủ, chúng ta có nên vào trong trợ giúp không? E rằng cô Thương Hồng đã gặp phải rắc rối thật rồi. Nếu như cái lão già trong đó chơi đểu không thả người đi thì phải làm sao?”, Triệu Vô Cực đứng bên cạnh nói nhỏ. Mặc dù hắn nói nhỏ nhưng Bạch Doanh đứng bên cạnh vẫn nghe thấy: “Không đâu, năm đại trưởng lão của Nam Khương không chịu sự uy hiếp của bất kỳ ai, và cũng là những người tuân thủ quy tắc. Thua là thua, thắng là thắng, họ sẽ không chơi đểu. Về điểm này thì tôi hết sức tin tưởng vào trưởng lão Tôn!” “Bạch Doanh nói đúng. Tôi cũng tin trưởng lão Tôn. Lúc này tường đá đã được hạ xuống thì rất có thể đây là trận chiến cuối cùng rồi!”, Khương Na cũng cúi đầu thở dài. Mạc Phong không nói gì, chỉ khẽ buông lỏng kiếm Tàn Uyên. “Đợi thêm chút nữa đi. Tôi tin cô ấy nhất định sẽ sống sót bước ra!”, giọng điệu của anh chứa đựng sát khí. Những người đứng xung quanh cảm thấy ớn lạnh, không dám nói gì. Luồng sát khí trong đôi mắt anh mạnh mẽ quá. Lúc này Xích Ly quay đầu nhìn anh mỉm cười, thậm chí còn nâng ly rượu trong tay lên. Rõ ràng là ông ta đang khiêu khích. Mạc Phong nhìn xung quanh. Tiếng gió xào xạc, chim muông bay tán loạn, hơn nữa còn có không ít người quỳ xuống ở những lùm cây bên cạnh. Nếu anh đoán không nhầm thì đây là những kẻ do Xích Ly sắp đặt. Nếu như lát nữa Thương Hồng có thể bước ra thì e rằng Xích Ly sẽ ra tay ngay khi đám đông không để ý. “Để ý kỹ xung quanh, đừng để người ta đưa vào bẫy!”, Mạc Phong quay người hừ giọng lạnh lùng. Khương Na và Bạch Doanh nhìn nhau, đồng thời nhìn xung quanh. Rõ ràng lúc này không còn người mà lúc ban đầu bọn họ đưa tới nữa, nhóm người đó đã được đổi bằng một tốp khác. Hơn nữa năm đại cao thủ của Xích Ly cũng đã có mặt! Rõ ràng là ông ta sẽ ra tay! Nếu như tốp kia bị đổi thì cũng có nghĩa là bọn họ đã bị mua chuộc hoặc là bị trừ khử. Giờ mấy người Nam Khương cũng không thể nào liên hệ được với thế giới bên ngoài.