Chương 972 Hắn ghim ông ta xuống đất. Xích Ly không hề phản kháng. Ông ta chỉ bật cười ha hả: “Không ai có thể ngăn cản được, không ai có thể! Thần núi đã nói rồi, chỉ cần tôi thả thần núi ra thì ngài sẽ giúp tôi giải quyết hết tất cả những kẻ ngăn cản tôi! Tất cả các người sẽ phải chết!” Bốp! Trương Phong đấm thẳng vào mặt ông ta: “Đồ khốn! Tỉnh lại đi! Con Giao Long sống gần tám trăm năm này thì ông không thể tin được lời nó đâu! Vậy mà ông dám thỏa hiệp với nó!” “Lẽ nào những chuyện kỳ quái xảy ra trước đây đều do ông gây ra?”, Khương Na tức giận quát lớn. Ầm ầm! Bầu trời bỗng đổ mưa xối xả. Cơn mưa như trút nước ập xuống khiến những người đang đánh nhau cũng bị phân tâm và đồng loạt dừng lại. Đối với người Nam Khương lúc này, cơn mưa còn quý hơn vàng. Nơi đây đã mấy tháng không có một giọt mưa hoặc có mưa cũng không lớn đến như vậy. Cơn mưa lớn tới mức không mở nổi mắt. “Mau nhìn xuống đầm! Có thứ gì đó đang nhô lên! Tiểu Hải, chú cùng mọi người lên bờ đi!”, Mạc Phong chỉ vào giữa đầm Bích Thu. Giang Tiểu Hải dừng lại: “Đội trưởng! Vậy anh thì sao?” “Mọi người vào bờ trước đi! Nước dâng nhanh quá, mưa to tới mức vô lý, chứng tỏ con yêu long này đã thoát khỏi phong ấn rồi! Giờ mọi người tới giúp chẳng khác gì lao vào chỗ chết!”, trưởng lão Phong đứng trên một cành cây, nhìn xuống đám đông và trầm giọng. Máu ở ngực ông ta đã ngừng chảy. Lúc trước đánh nhau với Mạc Phong, may mà đòn cuối cùng anh không đâm vào ngực ông ta. Vị trưởng lão này vốn chỉ định cọ xát, không ngờ suýt nữa thì thành liều mạng. Thương Hồng cũng lập tức kéo Giang Tiểu Hải: “Về trước đã, chúng ta lên máy bay trực thăng, tôi đã độ lại nó, trên đó có súng!” “Có súng à?”, Giang Tiểu Hải nhìn cô với vẻ khó tin. Mùi tanh tới mức buồn nôn tỏa ra từ đầm Bích Thu. Tất cả cá trong đầm đều nổi lên. “Trưởng lão Phong, ông nói xem hai người chúng ta có đánh được nó không?”, Mạc Phong quay qua nhìn trưởng lão Phong đang đứng trên cành cây. Hai người họ giờ không còn là kẻ địch nữa mà có thể nói là bạn hữu cùng chiến tuyến. “Nếu chưa bị thương thì may ra có thể, nhưng giờ tôi…”, vừa nói ông ta vừa sờ ngực khẽ cười. Mạc Phong lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ: “Ăn đi, nửa tiếng sau sẽ không sao nữa. Nó có thể giúp ông hồi phục như trước đây, thậm chí còn mạnh hơn!” “Vậy còn cậu?” “Tôi á? Tôi không cần!” Ngông vẫn là ngông! “Grừ!” Trong đầm vọng lên tiếng gầm như tiếng bò tót. Phụt! Một cột nước phun thẳng lên không trung, con Giao Long đen xì lao ra khỏi mặt nước, giơ nanh múa vuốt. So với lần đầu gặp, hình như cái đầu nó đã to thêm vài phần. Có khả năng là do trước đó bị xích trói mất nửa thân. Chứ thực ra nói phải cao hơn hai mươi mét. “Rốt cuộc đây là quái vật gì vậy? Giao Long mà to tới mức này cơ à?”, Mạc Phong ngây người, ngẩng đầu nhìn con vật đen xì trước mặt.