Chương 991 Sau khi nói xong, cô ấy vung tay phải của mình lên, một hạt châu đỏ rực rơi ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Trương Phong vừa thấy vậy kêu lên: “Hỏa Linh Châu?! Chẳng trách Hắc Long này lại điên cuồng như vậy, giờ cuối cùng đã biết nguyên nhân rồi!” Khi Hắc Long nhìn thấy Hỏa Linh Châu rời khỏi cơ thể, nó ngửa mặt lên trời gầm lớn, nhưng cũng không còn hống hách như trước nữa, nó nhìn đám người và thở hổn hển. Đây mới là biểu hiện bình thường, đánh nhau một thời gian dài, mọi người đều mệt đến chết đi sống lại, nhưng tên này lại giống như đã ăn Jinkela vậy. Sau khi Hỏa Linh Châu tách ra khỏi cơ thể, biểu hiện của Hắc Long mới bình thường lại một chút, ít nhất cảm xúc sẽ không còn hưng phấn như trước, nếu không mỗi người có ba mạng cũng không thể khiến tên này kiệt sức. Khoảnh khắc Mạc Phong cầm lấy Hỏa Linh Châu suýt thì ném nó xuống nước. Viên ngọc giống như vừa mới lấy ra khỏi bếp, tay trái ném cho tay phải, tay phải lại chuyền cho tay trái. “Đậu! Cái khỉ gì mà nóng quá vậy!”, anh không chịu được nữa, thả Hỏa Linh Châu trong tay ra. Trương Phong vội vàng dùng giấy bùa bọc vào lòng bàn tay: “Đây là một trong Ngũ Linh Châu cổ xưa, ngàn năm chưa xuất hiện! Mỗi một viên đều ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa đấy!” “Ghê vậy á?!” Nhìn lại sự điên cuồng của Hắc Long trước đây thì viên Hỏa Linh Châu này quả thực không phải vật phàm. “Đáng tiếc tên ngốc này, rồng vốn thuộc tính thủy, ăn những thứ khác không tốt sao, hà cớ gì lại đi ăn Hỏa Linh Châu này! Thủy hỏa tương khắc. Chẳng những không thể hấp thu năng lượng trong nó, ngược lại còn làm hại chính mình!”, Trương Phong trêu chọc cười nói. Đôi mắt to bằng đèn lồng của Hắc Long nhìn chằm chằm Mạc Phong, hừ lạnh: “Dù đã ngàn năm trôi qua, khí cuồng bạo trong cơ thể ngươi vẫn không tiêu tan. Không có Hỏa Linh Châu thì sao? Ta có một ngàn năm đạo hạnh, thừa sức để đối phó với các ngươi!” “Thật sao?! Tất cả chúng tao thì sao?!” Lúc này, đám trưởng lão Linh bị đánh văng ra ngoài đã trở lại, nhưng xem ra tình hình cũng không lạc quan lắm, bọn họ phải dìu lẫn nhau, trưởng lão Thạch còn thảm hơn, khập khiễng đi tới, còn phải có trưởng lão Tôn, trưởng lão Tô ở bên cạnh giúp đỡ. Trưởng lão Phong tuy rằng bị thương, nhưng hành động của ông ta cũng không bị ảnh hưởng lắm, tay trái vẫn cầm Bạch kiếm, tay phải vẫn cầm Hắc kiếm lao tới. Diệm Phi cũng tới gần, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông tóc dài, trang phục của anh ấy giống như thời cổ đại. “Đại tế ti?!”, Vưu Giai Hàng khi nhìn thấy người đàn ông tóc dài liền ôm ngực kính cẩn nói. Người đàn ông tóc dài này chính là đại tế ti chưa lộ mặt, U Mộng, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng đứng đầu Nam Khương, cấp trên của đám người Khương Na, Diệm Phi. Có thể thấy, thật ra Nam Khương này cũng không phải do phụ nữ cai quản, vẫn sẽ phân chia dựa theo sức mạnh, nếu như đủ mạnh, dù là nam hay nữ đều có thể ở một vị trí cao. Vì vậy, trước đây Xích Ly nói rằng ở Nam Khương do phụ nữ nắm quyền hoàn toàn là nói láo. Trên thực tế, người nắm giữ quyền lực lớn nhất là U Mộng. “Chuyện của cậu, đợi đến khi xử lý xong chuyện này sẽ tính sau!”, U Mộng liếc nhìn Vưu Giai Hàng và nói với giọng điệu lạnh lùng. Dường như là ám chỉ việc hắn giúp Xích Ly tranh quyền trước đây, nhưng nếu Vưu Giai Hàng không kịp thời tỉnh ngộ, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm rắc rối. Đây cũng là lý do tại sao U Mộng nói rằng đợi cho đến giải quyết xong chuyện này mới đưa ra quyết định, nếu coi là phản đồ thì hắn đã bị chém chết từ lâu rồi. Tuy rằng Vưu Giai Hàng đã làm rất nhiều chuyện xấu cùng với bố nuôi, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn vì một người, thà phụ thiên hạ chứ không hề phụ Bạch Doanh. Bằng không hắn cũng không liều mạng đến nhờ Mạc Phong giúp đỡ, hơn nữa lúc Xích Ly muốn ra tay thì hắn lại là người đầu tiên dẫn người đến phản bội bố nuôi của mình.