Chương 1051 Mạc Phong đã thống nhất giá dược liệu khu vực phía Nam, cố định các kênh nhập hàng của mọi người. Trên thực tế, điều này đã giúp không ít người kiếm được kha khá. Đôi khi việc kinh doanh giống như một bát nước đầy khó lòng giữ cho nó khỏi sóng sánh. Người thông minh thì vẫn kiếm được còn có những người kém thông minh thì sẽ chịu thiệt. Người kém thông minh mà còn tham lam thì không những không kiếm được nhiều hơn mà thậm chí còn mất đi những gì vốn có. “Thiếu chủ! Anh chắc là mang hết hợp đồng tới cho anh chứ?”, Nhược Hi đứng bên cạnh xác nhận lại. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Mạc Phong. Ai cũng mong gỡ gạc được chút thể diện. Nhưng tính khí nóng nảy của Mạc Phong không phải để làm màu. Lưng của con hổ không phải là thứ ai muốn vuốt thì vuốt. “Tôi không phải như nhà họ Diệp, tính tình không tốt được như vậy. Ở địa bàn của tôi thì phải làm việc theo quy tắc của tôi!” Nhược Hi gật đầu. Cô ấy không nói gì thêm, chỉ quay người đi lên tầng. Một lúc sau, Nhược Hi đã mang một xấp hợp đồng đi xuống. “Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi bản hợp đồng. Em cũng không biết là của ai với ai nên đã mang xuống hết!”, Nhược Hi đặt cả chồng giấy lên bàn. Mạc Phong nhìn mọi người rồi chỉ vào xấp giấy: “Tất cả đều nằm ở đây. Ai muốn hủy hợp đồng thì bước lên lấy. Dù không có khu vực Tây Nam thì tôi vẫn có thể phát triển là khu vực Tây Bắc. Tôi tin chẳng có ai chê tiền cả. Biết bao nhiêu người muốn hợp tác mà tôi còn từ chối. Vừa hay các người rút lui thì danh sách của tôi lại nhiều lên!” Đám đông nhìn nhau. Rõ ràng là có những người đã bắt đầu dao động. Mọi người đều biết ngành dược liệu ăn lời khá nhiều. Phía Tây Bắc là hoang mạc, có phần nghèo nàn. Bọn họ cũng săm soi ngành dược liệu này lâu rồi nhưng biết là thực lực không đủ nên chưa dám tới tìm Mạc Phong để bàn bạc. Thực ra thái độ đó có thể hiểu được. Một vài gia tộc phía Tây Bắc biết mình nghèo, không sánh nổi với ai, không tranh giành được với những gia tộc lớn ở khu vực Tây Nam nên họ không dám manh động. Hơn nữa họ cũng không biết Mạc Phong là người như thế nào, cứ tưởng rằng cậu Mạc ít tuổi là người ngạo mạn, không biết coi trọng người khác. Nhưng thực ra họ đã lầm. Mạc Phong thích giao lưu với những người nghèo. Bởi vì những người đó biết cảm ơn. Anh giúp bọn họ, sau này bọn họ sẽ nỗ lực báo đáp anh gấp mười lần như thế. Còn cái đám gia tộc vùng Tây Nam này nuôi không khác gì nuôi sói. Lúc có rượu, có thịt thì cun cút đi theo sau bạn, nhưng chỉ cần bạn cho người khác lợi ích cao hơn thì những kẻ còn lại sẽ không khác gì lũ sói đói quay lại cắn trả chính bạn. Hơn nữa đám người này có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Hứa. Lần trước Diệp Đông Lâm đã sửa gáy nhà họ một lần mới khiến họ tem tém lại được đôi chút. Thật không ngờ chưa được mấy ngày mà đã lại làm loạn cả rồi. Hiểm họa mà không tiêu diệt thì sớm muốn gì cũng hỏng việc lớn. “Cậu Mạc đừng đùa vậy chứ. Vùng Tây Bắc là hoang mạc, nghèo rớt mồng tơi. Gia tộc lớn nhất bên đó còn không bằng đám người có mặt ở đây. Chỉ có não úng mới đi hợp tác với bọn họ mà thôi!”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng bĩu môi cười lạnh. Có lẽ ông ta tưởng vừa rồi Mạc Phong nói đùa. Nói thẳng ra thì những lời nói vừa rồi của ông ta chẳng nể nang ai cả. Nếu ở thời cổ đại thì có lẽ đã không sống nổi tới tập ba rồi. Thương Hồng đứng bên cạnh chỉ lắc đầu: “Ếch chết tại miệng!”