Chương 1119 Mạc Phong cũng đã tìm hiểu vài cuốn sách cổ, còn cả tài liệu về người tu chân. Nếu giải thích một cách nôm na thì người tu chân giống như những người ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là còn người luyện võ chỉ là người bình thường, ăn mặc sơ sài, qua loa. Vì vậy những người này có chút khinh thường người luyện võ. Đám người này thường sống ở những nơi dồi dào linh khí, ví dụ như trong núi sâu. Ở Hoa Hạ còn rất nhiều nơi có linh khí dồi dào, ví dụ như hồ trên núi Trường Bạch hay là những nơi như Thiên Sơn, Tuyết Sơn và cả núi Côn Lôn. Đây đều là những nơi lưu truyền những câu truyện thần thoại từ thời xa xưa. Có những câu chuyện có thật, chỉ là có những điều người phổ thông không thể tiếp xúc nên họ biến chúng thành những câu chuyện của thần linh. Nếu trên đời này đúng là có người tu chân thì Mạc Phong phải thỉnh giáo hẳn hoi mới được. Lúc ăn cơm, Tiếu Nhã cũng giống những cô gái khác, cách ăn uống khá giống Bạch Doanh. Ăn gì cũng hết, làm gì cũng không biết, cầm cái bát cũng rơi vỡ. Tóm lại là Mạc Phong sợ lắm, đúng là càng giúp thì lại càng bận. Thế là anh dứt khoát bắt Tiếu Nhã ăn xong thì đi nghỉ ngơi. Sau khi rửa bát xong, mấy cô gái ngồi trong phòng khách xem tivi. Người đắp mặt nạ, Thương Hồng thì ngồi máy tính xử lý công việc, nói chung là bầu không khí vô cùng hòa thuận. Phóng tầm mắt chỉ thấy toàn những cặp giò mềm mại, toàn là người đẹp số lượng giới hạn. Có được họ đã là niềm hạnh phúc rồi, nhưng mỗi phòng đều là người phụ nữ của anh, nói chính xác thì bạn khác giới của anh đúng là khiến nhiều người đố kỵ chết mất. “Tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cô!”, Mạc Phong kéo Tống Thi Vũ. Cô ấy sững sờ, vừa liếc nhìn tivi vừa nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì, tôi đang xem tivi, có gì thì nói luôn được không!” Mạc Phong lôi cô ra ngoài ban công: “Cô định để Tiếu Nhã ở đây bao lâu?” “Chuyện anh định nói là đây á?”, Tống Thi Vũ phất tay cười khổ: “Tôi làm bị thương chân con nhà người ta, phải chịu trách nhiệm chứ, hơn nữa bác sĩ nói là cũng phải mất một tháng thì mới hồi phục bình thường được!” “Vì vậy cô định để cô nhóc đó ở đây một tháng? Vừa nãy tôi đã nắn chân cho con bé rồi, không cần tới một tháng đâu, cùng lắm là một tuần có thể hồi phục hoàn toàn! Một tuần sau mau đưa cô nhóc đi đi!” “Này! Không phải anh rất thích con gái sao? Anh không cảm thấy cô bé này rất dễ thương à? Vừa rồi tôi hỏi rồi, người ta mới mười bảy tuổi, tới Giang Hải chơi, không nơi nương tựa mà giờ đuổi cô bé đi lỡ gặp phải người xấu thì sao? Dựa vào cái gì mà anh có thể đưa con gái vào còn tôi thì không thể chứ? Đừng quên ngôi nhà này có một nửa là của tôi đấy!” “Cô…!” Mạc Phong tức tới mức cảm thấy đau ngực. Cô nàng ngốc này còn tưởng anh đang ghen cơ đấy. dù đúng là cô nhóc kia trông rất đáng yêu, rất giống búp bê sứ. Con gái đều thích những thứ dễ thương, ví dụ như chó mèo và cả những cô bé xinh xắn. Bọn họ đều là những sinh vật yêu bằng mắt, cứ thấy ai dễ mến là đi theo người đó. Tiếu Nhã ở nhà là mọi người đổ dồn về phía cô bé, ngoài An Nhiên và Thương Hồng thi thoảng còn giúp đỡ anh ra thì những người khác đều cho rằng Mạc Phong hơi quá đáng khi muốn đuổi một cô nhóc đáng yêu như vậy ra khỏi nhà. Thế mà họ không biết là anh đang bảo vệ bọn họ. Mạc Phong hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài: “Được, nếu các cô đã muốn giữ lại thì tùy. Tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì tôi mặc kệ các người!”