Chương 1127 Trần Nhã tài năng và xinh đẹp, hoàn toàn có cơ hội để tìm một người đàn ông tốt hơn, có lẽ tìm một đại gia cũng không thành vấn đề. Trần Nhã nhìn chằm chằm vào điện thoại mà nước mắt không khỏi lăn dài trên gò mả, cả người như bị sét đánh, như bị ai đó cướp mất linh hồn, cơ thể cô ấy cứ thế từ từ trượt xuống khung cửa. Cô ấy nhanh chóng gõ bàn phím điện thoại: “Em không cần tiền, em chỉ muốn anh ở bên, hai người có thể kết hôn mà em cũng không cần danh phận, em chỉ xin anh tới thăm em một tuần một lần là được, những thứ khác em không cần, thật đấy!” Sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại, Mộ Dung Trầm Chương tự giễu cười một tiếng: “Mình không đáng mặt đàn ông đâu! Đến cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thật sự không đáng mặt đàn ông!” Anh ta không đồng ý yêu cầu này của Trần Nhã, mặc dù cô ấy không cần danh phận, nhưng Mộ Dung Trầm Chương không nhẫn tâm làm vậy với cô gái lương thiện này. Vợ cả và vợ lẽ nhiều lúc nhận được đãi ngộ khác nhau một trời một vực, anh ta không phải là Mạc Phong, nhà họ Mộ Dung cũng không phải là nhà họ Mạc. Trong khi nhà họ Mạc chỉ cần Mạc Phong nói là được, anh có thể huy động mọi nguồn lực, là con nhà giàu thế hệ thứ hai thực thụ, có tiền bạc, cũng là người có tài, có năng lực, hoàn toàn không bị những hạn chế này ràng buộc. Mộ Dung Trầm Chương thì khác, mọi tài nguyên đều được lấy từ nhà họ Mộ Dung và phải do nhà họ Mộ Dung quản lý, cho dù anh ta có muốn từ bỏ mọi thứ thì gia tộc cũng không cho phép anh ta làm như vậy. Một khi rời khỏi nhà họ Mộ Dung, anh ta thật sự mất đi tất cả, không có hào quang của gia tộc thì anh ta chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường, không có tiền lót đường thì dù có tài năng đến đâu cũng không có đất mà thể hiện. Đây… chính là hiện thực! Cô gái nhỏ ấy thà chịu đựng gian khổ cùng anh ta, bởi vì bây giờ cô ấy còn không hiểu chuyện, nhưng Mộ Dung Trầm Chương không thể giả vờ là mình không hiểu được. Nếu rời khỏi nhà họ Mộ Dung, có khi Mộ Dung Trầm Chương còn không kiếm được nhiều tiền bằng Trần Nhã. Điều mà một người đàn ông sợ nhất là vào lúc anh ta bất lực nhất, lại phải lòng người phụ nữ mình muốn bảo vệ cả đời. Mộ Dung Trầm Chương cất điện thoại di động vào trong túi, không trả lời tin nhắn nữa mà đứng ở mép sân khấu lấy ra một cái hộp hai tệ rưỡi. Hộp thuốc này anh ta nhặt được lúc quen Trần Nhã, rất rẻ nhưng hút rất êm, ngày thường hút loại thuốc hai tệ rưỡi này anh ta còn cảm thấy sánh được xì gà cao cấp, nhưng hôm nay nhìn nó mà anh thấy mờ cả mắt. Từ Giai Nhiên ở bên cạnh kéo chiếc váy nặng nề nhìn xung quanh, nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại đám đông cả chục lần, cô ấy vẫn không tìm thấy người mình cần tìm. “Mình biết là anh ấy sẽ không đến mà… Sao anh ấy lại đến dự đám cưới của mình cơ chứ… ? Ha ha, mình đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh ấy rồi…”, Từ Giai Nhiên cúi đầu, hai giọt pha lê từ khóe mi lăn dài. Từ Mậu Thịnh ở dưới sân khấu nhìn thấy con gái mình lén lau nước mắt, trong lòng cũng áy náy, người khác có thể cho rằng cô ấy đang làm mình làm mẩy, nhưng con gái mình cũng chỉ có mình mới thương. “Ha ha, ông Từ, hôm nay con gái của ông xinh thật đấy. Ông xem, ngày xưa ông xấu như thế, người trông cứ như là quả dưa ấy. Sao con gái của ông lại đẹp như hoa như ngọc thế này cơ chứ? Ha ha, may là ông tìm được cô vợ nhan sắc tuyệt thế đó, không di truyền tí gì từ ông cả!”, một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi bên cạnh bật cười nói.