Chương 1150 Người đàn ông kề dao vào cổ Hồng Yên hừ giọng: “Có giỏi thì báo đi, tao muốn xem xem cảnh sát tới nhanh hơn hay là con dao của tao đâm vào cổ cô ta nhanh hơn!” “Rốt cuộc các người muốn gì? Tiền sao?” Trương Phong lấy tiền từ trong ví ra, hắn đặt vài trăm tệ lên bàn: “Toàn bộ ở đây, cầm rồi đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát nữa!” “Xì! Có vài trăm tệ mà cũng đòi! Hơn nữa, mày thấy bọn tao mạo hiểm như vậy chỉ vì vài trăm tệ thôi sao?” Nhìn vẻ hung dữ của mấy người đàn ông này thì có lẽ bọn chúng không tới vì tiền thật. “Người anh em, rốt cuộc các người muốn gì?”, Trương Phong cười khổ nhìn bọn chúng. Một người đàn ông đầu bổ luống hừ giọng: “Giao Hỏa Linh Châu ra, tao có thể tha cho người phụ nữ của mày, bằng không thì bọn tao chơi luôn đấy! Cô em này trông khá lắm, rất ngon!” “Ông…” Đôi mắt Trương Phong rực lửa nhưng hắn ngay lập tức kiềm chế lại và chỉ cười với vẻ bất lực: “Người anh em, cái gì mà Hỏa Linh Châu chứ, trong nhà tôi tới một viên thủy tinh cũng không có thì làm gì có Hỏa Linh Châu!” “Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ. Vậy thì chịu thiệt đi nhé! Đi đi Nhị Lương, gần đây không phải đằng ấy toàn ăn chay sao, cô em này được đấy! Nhớ là làm cho tốt, mấy anh em phía sau cũng phải chơi nữa, đừng có làm hỏng nhé!”, người đàn ông lực lưỡng cười nham hiểm nhìn Hồng Yên. Nhưng khi người đàn ông đang giữ Hồng Yên rời con dao khỏi cổ cô thì cô lập tức huých cùi chỏ đập vào cằm của hắn. Cốp! Một đòn trúng cằm khiến người đàn ông loạng choạng lùi về sau mấy bước. Có lẽ không ai ngờ Hồng Yên lại to gan dám đánh trả đến vậy. Duy chỉ có Trương Phong là không bất ngờ. Lúc mới quen Hồng Yên, hắn biết cô nhóc là nhân viên của đồn cảnh sát. Hồi còn đi học, đàn anh hẹn cô ấy đi ăn, rồi định chuốc thuốc bị cô ấy phát hiện thế là trong lúc tức giận, cô đã đánh người đàn ông kia trọng thương phải nhập viện. Sau đó người đàn ông đó dựa vào mối quan hệ báo thù, thế là Hồng Yên bị luân chuyển từ đội cảnh sát sang đội pháp y. Hơn nữa khi bọn họ giao chiến với phái Cản thi ở ngoại ô thì hắn cũng đã được chứng kiến khả năng của Hồng Yên. Dù không phải là cao thủ nhưng xử lý vài tên cắc ké cũng không thành vấn đề. “Con nhóc này, được đấy nhỉ!”, người đàn ông lực lưỡng chậm rãi quay lại. Động tác của hắn cứng nhắc, giống như cơ thể không phải của hắn mà là của một con zombie vậy. Hơn nữa Trương Phong còn thấy da mặt mấy kẻ này bong tróc, nước da chuyển sang màu xanh đậm, giống y hệt đám hành thi mà bọn họ gặp ở ngoại ô khi trước. “Hồng Yên mau tới đây! Mấy tên này là hành thi đấy!”, Trương Phong kinh hãi kêu lên. Đối với hắn thì đối phó với hành thi dễ hơn đối phó với con người. Hồng Yên chạy được nửa đường thì quay lại nhìn: “Không đúng! Người đứng phía sau kia hình như không phải hành thi!” Có ba tên đứng phía trước và phía sau vẫn còn một tên nữa. “Giả thần giả quỷ! Bước ra đi! Hôm nay ông sẽ xử tất, có giỏi thì ra ngoài đánh nhau, phòng này bạn gái tôi vừa mới sửa sang xong, tôi không muốn làm hỏng đâu””, Trương Phong tức giận gầm lên.