Nam nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, tình trạng của cậu ko khả quan cho lắm. Bác sĩ chẩn đoán cậu có một khối u trong người, cần phải phẫu thuật ngay vì khối u ngày càng to, rất có thể nguy hiểm tới tính mạng. Điều đặc biệt là khối u đã trở thành ác tính có khả năng ko chữa lành, xác suất giữa sự sống và cái chết khoảng %. Khi nghe tin mẹ cô ngất lên ngất xuống, bố thì đau đớn tới tận tâm can. Còn Phương Anh, trời đất quay cuồng, cô ngã vào lồng ngực ấm áp của Minh Hoàng.
Em trai cô? Sao có thể như vậy chứ? Thằng bé vốn dĩ đặt chân tới Trái Đất là niềm may mắn của gia đình cô. Nó rất ngoan, học giỏi, mỗi lần đạt điểm cao là về khoe với bố mẹ, khiến cô tủi hờn đến phát khóc. Cái gì cũng giỏi nhưng tán gái thì xếp hạng bét. Người ta nói nếu cô và nó bù đắp ưu điểm cho nhau thì nhất định trở thành hai chị em toàn sắc vẹn toàn. Mười năm đạt học sinh giỏi đồng nghĩa mười năm bị bạn gái đá ko thương tiếc. Mỗi lần bị đá là một lần cô cho nó đi xem ca nhạc hay đi uống trà sữa. Cô nhớ tới nhiều lần cãi nhau, đánh nhau bung bét rồi vết sẹo bị chó nhà hàng xóm cắn ở bắp chân. Cu Nam biết tin, thằng bé vác nguyên cây búa ở nhà phang cho con chó thừa sống thiếu chết. Kết quả khi thấy cu Nam là con chó sợ run người, ko dám ngẩng mặt lên, co giò bỏ chạy thục mạng.
Ôm Phương Anh vào lòng, anh hoàn toàn thấu hiểu tình yêu thương em trai vô bến bờ của cô. Cũng giống như anh và Minh Đức, sinh ra giống nhau như hai giọt nước nhưng tính cách trái ngược nhau. Bố anh từng rất lo lắng vì có thể hai người sẽ bất đồng quan điểm mà đánh nhau. Tuy nhiên ông ấy đã nghĩ thừa, hai anh em thân nhau như hình với bóng vậy.
" Đừng lo Nam sẽ khoẻ lại thôi " Anh vỗ về, an ủi cô. Phẫu thuật thành công hay ko? Anh cũng ko chắc vì còn phải do bản thân người bệnh có ý chí ko? Về phần người phẫu thuật chỉ là một phần.
" Đúng thế Nam sẽ khoẻ lại thôi, em còn chưa dẫn nó đi xem SNSD biểu diễn nữa mà " Giây phút yếu lòng nhất thì Phương Anh mới trở về đúng với con người thật của mình. Cô hận đã quá để tâm vào việc điều tra thân phận thật sự của Minh Hoàng, vô tình làm khoảng cách giữa cô và em trai xa cách thêm.
Một vị bác sĩ già bước tới, theo sau là hai bác sĩ trẻ khác. Ông chính là bác sĩ giỏi nhất và là người có nhiều kinh nghiệm trên bàn phẫu thuật: " Xin các vị hãy ký tên vào tờ giấy này " Đó là bản cam kết chịu rủi ro trong quá trình phẫu thuật. Bố cô kìm nén nước mắt, nhanh chóng ký rồi ông như người mất hồn quỳ lạy ông bác sĩ: " Tôi cầu xin các người hãy cứu lấy con trai tôi "
" Xin hãy cứu lấy đứa con trai....bé.....bỏng của tôi " Mẹ cô cũng lao vào cầu xin.
Ông bác sĩ cầm tay bố cô thật chặt: " Các vị yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu sống bệnh nhân. Con trai các vị thật sự rất điển trai, tôi còn muốn thằng bé trở thành cháu rể tôi cơ " Đã đến nước này rồi mà ông bác sĩ vẫn còn tâm trạng để đùa, gia đình cô đến cạn lời trừ những người khác vì đây chính là tác phong làm việc của phó tổng mà. Sở dĩ ông làm thế để an ủi người nhà nhưng quan trọng là an ủi bản thân ông.
Minh Hoàng vội vàng tìm ông bác sĩ vừa nãy mà nói ko ngoa gì thì ông ta chính là thầy của anh khi còn ở Hàn Quốc. Chẳng hiểu sao thầy lại trở về Việt Nam khi sự nghiệp đang rộng mở ở phía trước. Có tin đồn thầy còn được một bệnh viện nổi tiếng ở Mĩ mời nhưng vẫn chưa được xác nhận cụ thể. Dù có phải hay ko thì thầy chính là tấm gương sáng để những bác sĩ thực tập noi theo.
Anh mở cửa phòng, tại đây ông bác sĩ đang chuẩn bị, các y tá cẩn thận chọn lọc dụng cụ, còn ông ngồi nhàn hạ trên ghế. Anh nghĩ đủ mọi lý do giải thích cho ông hiểu tại sao bản thân lại ở đây nhưng đứng trước mặt ông, anh ko thể nói dối vì nó thể hiện thái độ ko tôn trọng thầy giáo của mình.
Anh mở lời trước: " Thầy ơi " Minh Hoàng trông mong về thái độ của ông nhiều lắm, đã bao lâu rồi anh đã ko thể gọi ông như vậy.
Ông bác sỉ đẩy gọng kính lên, hướng mặt về phía cửa, như Minh Hoàng nghĩ ông vô cùng ngạc nhiên: " Cậu là.....Minh.....Hoàng phải ko? " Nếu ko nhầm thì chàng trai trẻ trước mặt, gương mặt sáng lạng, nụ cười tươi tắn kia chính là học trò số một của ông - Trần Minh Hoàng.
Anh rất vui vì thầy vẫn nhận ra mình: " Em đây ạ, cậu nhóc chết mê môn sinh của thầy đây ạ " Anh sà vào lòng ông như hồi nhỏ, ông là người cha thứ hai của anh. Đã có lúc anh coi ông còn quan trọng hơn người bố hiện tại của mình.
" Sao em lại ở đây? Ko phải em làm việc ở Hàn Quốc? " Thằng bé này, có tố chất và thông minh hơn cả ông.
" Chuyện này nói ra thì dài lắm, bệnh nhân mà thầy chuẩn bị phẫu thuật là em trai vợ của em " Anh chẳng biết phải mở lời thế nào nữa.
" Hoá ra em đã có vợ, đúng là thời gian có thể thay đổi mọi thứ mà " Chuyện Minh Hoàng có vợ đúng là nực cười với ông, ngày xưa ai chẳng biết anh yêu môn sinh hơn cả bản thân mình. Nếu cưới thì anh chỉ cưới môn sinh thôi mà hồi đó ông có đứa cháu gái chết mê chết mệt vì anh đấy thôi.
Anh cười trong lòng, dù chỉ là đóng kịch nhưng anh vẫn cảm nhận được chút tình yêu vương vấn quanh đây.
" Thầy ơi, xin thầy hãy để em phẫu thuật cho Nam. Em biết trình độ của em chưa cao bằng thầy nhưng em có một giải pháp rất chắc chắn, tỉ lệ thành công khá cao. Vì vậy cho em thay thầy " Khối u ác tình trong đầu Nam đã quá to so với mặt chung, nếu phẫu thuật một cách bình thường có thể sẽ ko thành công. Vì vậy cần phải mạo hiểm mà anh biết chuyên môn của thầy là phẫu thuật trong vùng an toàn.
Chẳng biết từ bao giờ chiếc cốc trong tay ông bác sĩ đã vỡ vụn, ông đứng quay lưng về phía Minh Hoàng nên anh ko nhận ra sự thay đổi có phần nguy hiểm này. Trán nổi gân xanh, hai bàn tay cũng nổi gân xanh chằng chịt, đôi mắt ông ta đỏ ngầu. Nhân lúc anh ko để ý, ông ta vớ lấy chiếc bình đựng nước trên bàn " Choang" Ông ta ngang nhiên dùng nó đập vào người anh, những mảnh thuỷ tinh được tự do đâm thẳng vào da mặt, tay và chân của anh.
" Thầy......" Anh bàng hoàng ko thể thốt lên lời, người thấy đáng mến của anh, người thầy giúp anh nên người......tại sao.....tại sao chứ?
Ông ta lôi từ đâu ra một cái gậy đánh hóng chày, mặt hằm hằm tiến về phía anh.
" Ko ngờ đúng ko? Thằng oắt con nhà ngươi chẳng qua chỉ là một con chuột nhỏ nhoi, nếu tao ko giúp thì mày đã chết trong miệng biển từ khi nào rồi " Lần gặp đầu tiên là lần ông thấy anh chơi vơi giữa dòng nước biển và ông đã nhảy xuống cứu anh. Hỏi ra thì mới biết anh bắt cá để làm thí nghiệm. Kể từ đó ông ko tiếc công truyền thụ những bí kíp thực hành mà ông biết cho anh.
" Vậy mà trong cái đêm định mệnh đó, mày cả gan trèo lên cổ tao " Ông dùng lực rất manh, đánh vào bụng khiến anh nôn ra máu.
Minh Hoàng la lết dưới đất, nhìn vị cha già kính yêu bằng đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn đau đớn, trong đầu anh luôn phủ nhận rằng người trước mặt là một người khác. " Vụt ", " vụt " tiếp, mỗi lần cây gậy bóng chày quật vào người là một lần cơn đau từ da thịt chiếm lấy tâm trí anh.
" Đừng.....mà thầy.....ơi......ngừng lại......đi " Anh vô thức cầu xin, máu chảy xuống thành giọt, xung quanh là những mảnh thuỷ tinh nhỏ xíu như hạt cát. Khắp người anh đầy vết thương.
" Chết đi thằng oắt con " Dứt lời ông dùng hết lực bình sinh của mình, cú va chạm mạnh nhất phang vào thân thể đang run rẩy vì đau đớn, tuyệt vọng tràn trề trên nền đất lạnh lẽo.
Anh ngất lịm đi.......