Một lát sau người giúp việc gõ cửa, bà ấy nói với Phương Anh: " cậu chủ bảo cô chủ xuống ăn cơm " Phương Anh ko đáp, trong đầu rõ ràng vẫn còn chất chứa hình ảnh đồi truỵ mà anh ta dành cho cô.
" Bà bảo với anh ta cháu ko đói " Cô ngồi dậy, lục balo lôi đt ra.
" Bố mẹ con muốn về nhà " Cô khóc nức lên, một cảm giác cay nồng sộc vào mũi. Giờ này tuần trước cô và cu Nam đang cãi nhau lồng lộn để xem ai là người sở hữu ipad thần thánh.
Rồi bố vào can ngăn và bị cu Nam tẩn một trận nên đời. Nhớ lại khoảnh khắc í, cái mặt buồn rũ rưỡi của cô đã được thay bằng mặt cười ko nhìn thấy mặt trời đâu.
Minh Đức ở dưới, bụng anh đói meo, chỉ đợi cô xuống thế nhưng cô dám khước từ lệnh của anh qua lời của bà giúp việc. Anh nhấc mông lên, từng bước từng bước tới phòng ngủ.
Mở cửa phòng anh phát hiện Phương Anh đang cười rất vui vẻ, tay phải áp đt vào tai. Cô gái đó chẳng hiểu sao mới gặp lần đâu, anh đã có cảm giác rất thân quen, rồi vết bớt trên cánh tay anh từng nhìn thấy ở đâu đó. Chính vì vậy anh quyết định cưới cô về làm vợ.
" Còn ko mau xuống ăn cơm " Minh Đức giật đt từ tay cô ra, hai con mắt dán chặt vào ánh mắt siêu vô tội của cô.
" Tôi nói là ko đói " Cô phụng phịu, bực bội quay lưng về phía anh.
" CÒN KO MAU XUỐNG " Chưa từng có ai làm trái ý anh kể cả bố mẹ, chính vì vậy sự bướng bỉnh của cô giống như cái tát tát thẳng vào má anh.
Phương Anh bị cơn thịnh nộ của anh làm cho giật mình, đôi chân linh hoạt chạy xuống nhà càng nhanh càng tốt. Cái tên khốn lúc nóng lúc lạnh, chẳng thể hiểu nổi tâm tư như anh ta làm cô rất rất muốn kí giấy li hôn.