Người Chồng Máu Lạnh

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã lựa chọn rồi. Từng tờ báo được giở ra, xung quanh yên bình, không khí dễ chịu, không ai biết được, rất nhanh thôi, không khi dễ chịu cùng sự yên bình này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Vũ Nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh nhìn vào cánh cửa đang đóng, hắn nhớ về một ngày nào đó, hắn ở chỗ này chờ gần hai giờ, sau đó hắn chấp nhận một cuộc giao dịch mất đi Lạc Lạc, không cần nói tới sau này có hối hận hay không, nếu có cơ hội để lựa chọn lại một lần, có lẽ hắn vẫn chọn như thế. Hắn bước thẳng về phía trước, thư ký nói hắn có thể đi vào, Lê Duệ Húc, quả nhiên là quân bài lớn, hắn muốn nhìn xem, quân bài lớn này có thể lớn đến mức nào, có thể cười tới khi nào. Tiếng gõ cửa truyền tới, Duệ Húc chỉ nói một tiếng mời vào, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đây là tầng cao nhất của tập đoàn Húc Nhật, còn hắn chính là chúa tể nơi này, không ai có thể vượt qua hắn. Cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên phía sau hắn, hắn xoay người lại, tựa vào cửa nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, nhìn rõ sự căm hận trong mắt Vũ Nhiên. Duệ Húc hơi nhíu mày, thật có lỗi, trên thế gian này người hận hắn không thiếu, cũng không phải chỉ có một mình Vũ Nhiên. “Ôn tổng, tìm tôi có việc gì, hình như giữa chúng ta không có cuộc đàm phán kinh doanh nào?” Duệ Húc ngồi trên ghế làm việc, lưng dự sát vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không, hắn rất rõ vì sao Vũ Nhiên lại ở đây. “Lê Duệ Húc, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Vũ Nhiên bước nhanh tới trước mặt hắn, đưa tay muốn nắm phần áo trước ngực lại bị Duệ Húc chặn lại. “Ôn tổng, không nên quên, đây là tập đoàn Húc Nhật, không phải Ôn Thị của anh, còn nữa, tôi không thích người khác chạm vào quần áo mình, rất bẩn.” đôi môi mỏng khẽ mở, nói ra từng chữ câu, mỗi câu nói ra đều làm sắc mặt Vũ Nhiên lạnh đi. Người đàn ông này thật sự khiến người khác muốn giết hắn. “Lê Duệ Húc, anh đã làm gì Lạc Lạc?” Ôn Vũ Nhiên hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng buông tay xuống, hắn nói không sai. Nơi này là địa bàn của hắn, cho dù Vũ Nhiên có làm cái gì đều đứng ở giữa tâm bão. Duệ Húc xoay chiếc bút kí tên trên tay, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, ngẫu nhiên, hắn lại nghĩ tới cô gái nhỏ ở chỗ này chờ hắn, thật kỳ quái, hắn thích cảm giác này, đến nỗi hắn không để tâm tới câu hỏi của Vũ Nhiên… Hắn tiếp tục dựa người vào ghế. Ánh mắt màu trà trở nên u ám, giống như hố sâu của vũ trụ, nhìn không thấy đáy. “Ôn tổng, không nên quên, bây giờ cô ấy là vợ tôi, tôi không thích người khác gọi tên vợ tôi như thế.” Hắn đặt chiếc bút xuống, mặc dù giọng nói bình tĩnh nhưng hàm ý cảnh cáo cũng có thừa. “Lê Duệ Húc, anh đang lợi dụng cô ấy để khống chế tôi?” Vũ Nhiên trầm mặc một lúc, đột nhiên mở miệng nói. Duệ Húc thản nhiên nhìn hắn, “Anh nói xem?” Hắn không trả lời vấn đề, cũng không có nghĩa vụ trả lời, hắn chỉ biết, hiện tại Tô lạc là vợ hắn, những thứ khác không còn quan hệ với cô. “Lê Duệ Húc, nếu anh dám làm gì Lạc Lạc, anh có tin không, tôi sẽ làm y như thế với Tề Trữ san,” Ôn Vũ Nhiên cười lạnh một tiếng. Duệ Húc nhếch môi, cười châm biếm, “Anh có thể thử ?” Duệ Húc không để ý chút nào đến sự uy hiếp của Vũ Nhiên, bởi vì trái tim của Vũ Nhiên không sắt đá như hắn, cũng không thể tàn nhẫn như hắn. Ôn Vũ Nhiên lặng người đi, đối với thái độ lãnh đạm của Duệ Húc, hắn sớm đã nghĩ tới, cho nên hắn mới là Ôn Vũ Nhiên chứ không phải là Lê Duệ Húc, cho dù phải giẫm lên bao nhiêu người cũng sẵn sàng để bước tới. “Lê Duệ Húc, đừng tưởng rằng tôi không thể làm gì, anh đừng quên, mỗi người đều có điểm mạnh của mình, con thỏ khi nóng tính cũng biết cắn người, bây giờ không phải không có nghĩa sau này sẽ không như thế.” Hắn đi về phía cửa, không tính là cảnh cáo, chỉ là nói nên một sự thật mà thôi, bây giờ hắn còn có thể khống chế bản thân, nhưng không thể biết trước được sự không chế này tồn tại được đến bao giờ, hắn cũng không để ý nếu phải chết cùng một chỗ với Duệ Húc. Lê Duệ Húc mở mắt, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. “Anh có nghĩ tới, bây giờ cô ấy còn yêu anh?” Giọng nói mang theo ít gió lạnh thổi mạnh vào lòng Vũ Nhiên… Nhất thời khiến trái tim hắn đau đớn. Bây giờ, cô còn yêu hắn sao. Tô Tử Lạc còn yêu Ôn Vũ Nhiên sao? Đối với sự phản bội của hắn, lại có một người đàn ông cẩn thận che chở cô, cô còn có thể yêu hắn sao? Ôn Vũ Nhiên nắm chặt bàn tay, lúc này đây, hắn không còn gì để nói, cũng không thể đoán được, hắn không có tự tin, hắn không phải Tô Lạc, nhưng hắn lại hiểu rõ về Tô Lạc. Một cô gái bị tổn thương nặng nề, cách tốt nhất để quên đi chính là chấp nhận tình cảm của một người đàn ông khác, bản thân Vũ Nhiên lại không có tư cách yêu cầu cô không được thay lòng đổi dạ. “Anh không biết,” Đôi môi mỏng khẽ mở ra, mỗi một câu nói, đều như một mảnh băng sắc nhọn đâm vào tim hắn. “Ôn Vũ Nhiên, hiện tại người cô ấy yêu…. Là tôi.” Khóe môi hắn cong lên, hắn không suy đoán mà là khẳng định, cô ấy yêu hắn, rất yêu hắn, tuy rằng cô chưa bao giờ nói ra, nhưng ánh mắt cô không thể nào giấu được hắn, có lẽ bản thân cô cũng không biết, cô yêu Duệ Húc – chồng của cô, đây chính là kết quả hắn muốn. Đây là cái giá của cô phải trả khi trở thành vợ hắn. Cả người Vũ Nhiên run lên, bước chân nặng nề, hắn đi về phía trước, không ai biết, lúc này, tim của hắn đau tới mức nào. Duệ Húc nhìn về phía cánh cửa, khép hờ đôi mắt lại, cảm giác mệt mỏi xuất hiện. Cánh cửa mở ra rồi khép lại, hắn vẫn duy trì động tác này, thật lâu. Tô Lạc không thoải mái kéo kéo chiếc váy trên người, cô ngồi trong xe, thỉnh thoảng nhìn Lê Duệ Húc. “Anh muốn đưa em đi đâu?” Buổi tối, hắn không nói gì, trực tiếp đẩy cô ột chuyên gia trang điểm, cô như lọt vào sương mù rồi biến thành cái dạng này, vẫn là chiếc váy dài, đôi giày màu trắng xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm càng xinh đẹp, thanh lịch, không thể không nói, Tô Lạc rất dễ nhìn, cô không phải là một mỹ nữ bắt mắt, nhưng lại khiến cho người khác không thể quên được. “Đi dự tiệc, chẳng lẽ em muốn chồng mình đưa cô gái khác đi?” Duệ Húc đưa tay khẽ nhéo má cô, gần đây cô hình như béo lên một chút, nhìn xem, ở cùng hắn, thịt trên mặt nhiều hắn lên. Còn hơn là ở cùng cái người đàn ông không biết tốt xấu kia, cho nên, lựa chọn của cô chỉ có thể là Lê Duệ Húc. Mà tất cả những gì cô đang có đều là Duệ Húc tạo ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio