Diệp Tử Hàn gục mặt xuống vô lăng, giọt lệ nam tử rơi xuống.
Tối hôm đó, cô khóc rồi.
Tối hôm đó, anh khóc rồi...
Lăng Thiếu Phong ngồi trên xe nhìn qua cửa kính hé mở, trong lòng dâng lên sự hối hận, không nói ra sự thật, là đúng hay sai?
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của người khác, Diệp Tử Hàn hít sâu một hơi dài, ngẩn đầu lên.
Lăng Thiếu Phong mỉm cười nhìn vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của anh, hình như vẻ mặt đau đớn khi nãy là do anh hoa mắt.
" Đi qua nhà tôi. "
Hai chiếc siêu xe một đen một trắng phóng nhanh trên con đường dài, hoàn toàn đem sự sống chết bỏ ra phía sau. Rất nhanh đã ngừng ở căn nhà riêng của Lăng Thiếu Phong.
" Cạn. "
Diệp Tử Hàn cầm lon bia uống một ngụm lớn, tâm tư rối loạn, sâu trong nội tâm ấy dường như lại chiến tranh, rất loạn, rất loạn.
Một lon lại một lon, muốn say nhưng lại tỉnh táo vô cùng.
" Chị dâu cùng hắn ta quen nhau năm mười lăm tuổi, tới năm mười bảy bắt đầu hẹn hò. Hẹn hò được nhiều năm, đến năm , hắn ta mất. "
Diệp Tử Hàn sững sờ trong giây lát, uống hết lon rượu trên tay. Vẻ mặt lạnh lùng như những chuyện này hoàn toàn không liên quan tới anh.
" Tuy lúc đầu kết hôn, chị dâu thật sự có ý đồ khác. Nhưng gần đây, tôi thật sự cảm thấy chị ấy thật sự yêu chú. Mỗi lần bên chú, chị ấy luôn cười rất vui vẻ, tôi tin tưởng nụ cười ấy là phát ra từ trong tim. "
Diệp Tử Hàn không trả lời, rõ ràng né tránh vấn đề này. Nhưng không biết tại sao, trái tim anh chợt loạn một nhịp.
Trong đáy mắt hiện lên tia hy vọng nhưng rất nhanh lại biến mất, anh mỉm cười chua xót, hy vọng đúng như Lăng Thiếu Phong nói.
Hy vọng, cô thật sự yêu anh.
°°°
Mặt trời nhô lên, những tia nắng ấm áp chiếu xuống phòng khách rộng lớn. Trương Tiểu Nặc ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu.
Vẻ mặt tái méc không giọt máu, quần thâm mắt hiện rõ lên gương mặt tiều tụy. Giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, Diệp Tử Hàn, anh đi đâu rồi...
Lúc này tiếng động cơ xe truyền đến, Trương Tiểu Nặc bật người dậy chạy ra, khi thấy hình bóng mà cô trông chờ, vô thức chạy tới ôm chặt anh.
" Diệp Tử Hàn! " Nước mắt đua nhau rơi, cổ họng như nghẹn lại, không nói được câu nào.
Diệp Tử Hàn gỡ bàn tay đang vòng qua ôm eo, ánh mắt không một giây dừng ở cô, bước thẳng lên lầu.
Siết chặt bàn tay, Trương Tiểu Nặc âm thầm đi theo anh nhưng lại không dám lại gần. Thấy anh lấy quần áo vào phòng tắm, ánh mắt cứ ngừng ở chiếc cửa phòng.
Cô sợ, sợ anh sẽ bỏ lại cô.
Diệp Tử Hàn quăng bộ đồ đầy mùi rượu qua một bên, xối cả thùng nước lên đầu khiến cho bản thân càng thêm tỉnh táo.
Diệp Tử Hàn, sao mày lại né tránh? Người sai, không phải mày!
Tự nhủ với bản thân như thế, anh nhắm chặt đôi mắt, hình ảnh cô gái đau đớn nhìn anh khóc cứ hiện lên trong đại não, trái tim như bị ai đó nhéo một cái thật mạnh.
Anh nhanh chóng thay đồ, đi ra ngoài. Chiếc cửa vừa mở, đập vào mắt là cô gái đang đứng ở trước cửa.
Lần này, Diệp Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, nhớ lại những lời Lăng Thiếu Phong nói, trong lòng không rõ vị giác.
" Trương Tiểu Nặc, nếu như cô đốt hết tất cả những thứ gì thuộc về hắn ta, không làm những việc liên quan đến hắn ta nữa. Mỗi ch "
" Diệp Tử Hàn, em làm không được. " Anh chưa dứt lời, cô đã không chần chừ trả lời. Trương Tiểu Nặc mím chặt môi, không phải còn yêu, mà đó là những kỉ niệm của cô, mà đó là những vật duy nhất chứng minh cho sự tồn tại của Diệp Thiên Ca.
Những việc tàn nhẫn như thế, cô làm không được.
Không khí trong phòng chợt lặng đi, hai người không ai nói một lời, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và bi thương.
Diệp Tử Hàn cười lạnh, mặt nổi cả gân xanh, từng giọt máu trong tim rỉ xuống...
Trương Tiểu Nặc, em biết không...
Chỉ cần em do dự một chút, vài phút cũng được. Chỉ cần em nói, cho em vài ngày suy nghĩ, tôi cũng sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ, vật thay thế thì sao?
Nhưng, tôi sai rồi...
Tôi sẽ quan trọng hơn hắn ta.
Tôi sẽ có một vị trí trong em, em sẽ vì những ngày hạnh phúc của chúng ta mà buông bỏ quá khứ...
Có lẽ, là tôi tự mình đa tình.
Vật thay thế, mãi mãi là vật thay thế, mãi mãi không có được tình yêu. Chỉ là tôi ngu ngốc, tưởng rằng, em sẽ yêu tôi.
" Trương Tiểu Nặc, đừng bao giờ xuất hiện... trước mặt tôi nữa. "