Chị dâu, Đường Noãn. "
Trương Tiểu Nặc nghe theo âm thanh đó nhìn sang chỗ ngồi phía sau cách cô mấy bàn.
Khi ánh mặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cả người bất giác run lên, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.
Trái tim nhỏ, chợt loạn nhịp.
Đường Noãn mỉm cười kéo tay cô đi đến bàn của hai người đang ngồi. Thấy Diệp Tử Hàn vẫn không biểu hiện gì liền đẩy Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh hắn.
Không khí đột nhiên trở nên quái lạ, Trương Tiểu Nặc ngồi kế bên cạnh anh, cảm giác thật gần, gần đến nỗi cô không dám thở mạnh.
" Cho tôi mấy phần này, với một chai rượu vang . "
Lăng Thiếu Phong gọi món rồi đưa cho người nhân viên bên cạnh, đập tan không khí trầm lặng này.
Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sát khí đang hướng về anh, lạnh tới sống lưng run lên một cái. Lăng Thiếu Phong nuốt nước bọt, giả vờ cầm điện thoại ra lướt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách Châu Âu, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Các rèm cửa sổ đều là màu vàng kết hợp với ánh nắng dịu của bên ngoài chiếu vào, tạo nên một cảm giác vô cùng ấm áp.
Phía bên trên đại sảnh là một chiếc đàn piano rất lớn được trưng bày ở giữa, có đàn đương nhiên cũng không thiếu người biểu diễn.
Tiếng đàn êm dịu vang lên trong nhà hàng mang theo nét bi thương khó tả.
Diệp Tử Hàn nhàn nhã lắc lắc ly rượu vang, vẻ mặt bình thản nhưng bàn tay lại vô thức siết chặt đế ly.
" Chúc quý khách ngon miệng. "
Sau một hồi, từng món ăn được bày lên bàn. Trương Tiểu Nặc liếc mắt nhìn các phần thịt bò chín tới bảy mươi lăm phần trăm, đôi môi nhỏ mím chặt.
Diệp Tử Hàn không đụng tới món ăn, cầm điện thoại ra lướt cái gì đó, sau đó mới bắt đầu động tay.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Lăng Thiếu Phong để dao ăn sang một bên.
" Dạ dày cô ấy đang đau, không ăn được thịt bò, gọi một món súp hải sản. "
Lăng Thiếu Phong bỏ điện thoại vào túi, giơ tay gọi một nhân viên qua đây:" Tôi muốn thêm một phần Salad. "
Dứt lời, anh giả vờ nhìn sang Trương Tiểu Nặc:" Chị dâu, ở đây có món súp hải sản khá ngon đấy, để em gọi cho chị nhé. "
Trương Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, cơn đau dạ dày làm nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.
Đường Noãn nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nặc mới để ý cô nàng chưa đụng vào món ăn. Ánh mắt dời xuống bàn tay đang ôm bụng ấy, sực nhớ từ sáng đến giờ Trương Tiểu Nặc vẫn chưa ăn gì vào bụng:" Cậu đau dạ dày sao? "
Lăng Thiếu Phong liếc nhìn Diệp Tử Hàn vẫn đang bình thản, giọng nói có phần gấp gáp:" Có cần thuốc không? "
Trương Tiểu Nặc gượng cười lắc đầu:" Không cần, ăn một chút sẽ ổn. "
Khi món súp được bưng lên, Đường Noãn xới ra một chén nhỏ để chiếc mặt Trương Tiểu Nặc. Đổ ly rượu vang vào ly của cô, sau đó lấy ra một chai nước suối từ túi xách đổ vào ly trống.
Trong cả quá trình, Diệp Tử Hàn không nói một lời, chỉ có tiếng nói của Lăng Thiếu Phong với hai cô gái vang lên.
Trương Tiểu Nặc húp từng muỗng súp nóng, nhưng cớ sao trái tim cô lại lạnh như thế, lạnh đến nỗi có cảm giác nhói đau!
Sau khi buổi ăn kết thúc, hai người đàn ông đi về phía bãi đậu xe. Diệp Tử Hàn bước đi chậm chạp, cứ như một cái xác không hồn.
" Chú đưa chị dâu về, còn tôi đưa Đường Noãn. "
Khi chuẩn bị đưa tay mở cửa xe liền bị anh nắm lại:" Không phải đi quán bar sao? "
Lăng Thiếu Phong sờ sờ chiếc mũi cao, mỉm cười:" Đột nhiên không muốn đi."
Diệp Tử Hàn nhíu mày, khóe miệng khóe ra một nụ cười nhạt:" Chú cố ý? "
Lăng Thiếu Phong không cười nữa mà nghiêm túc nhìn anh:" Chú đã theo tôi hai ngày qua rồi, trốn đủ rồi. "
Diệp Tử Hàn không trả lời.
Trương Tiểu Nặc nắm lấy cánh tay Đường Noãn, tâm tư rối loạn:" Hay chúng ta gọi xe nhé? "
Đường Noãn đương nhiên hiểu được nguyên nhân gì nhưng vẫn giả vờ, bàn tay chỉ về hướng hai chiếc xe đang chạy tới:" Tại sao chứ? Họ tới rồi kìa. "
Tim cô vô thức đập nhanh, Trương Tiểu Nặc buông tay Đường Noãn, lùi lại vài bước:'' Tớ tớ có chuyện, đi trước. "
" Trương Tiểu Nặc! "
Không đợi Đường Noãn phản ứng, Trương Tiểu Nặc đã xoay người bỏ chạy. Tiếng gió phù phù cùng với giọng la hét của Đường Noãn không ngừng vang tới.
Diệp Tử Hàn ngừng xe trước mặt Đường Noãn, không đi xuống mà lại hạ cửa kính xe:" Trương Tiểu Nặc đâu? "
Đường Noãn lắc đầu, kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lồng ngực:" Nếu muốn giải quyết vấn đề thì làm ơn hãy nói cho rõ ràng! Cảm ơn! "