Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

chương 27: c27: nếu đã không biết gì thì im lặng đi được không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô ta là con gái của chú ba Hạ Vân - Hạ Lâm, bình thường không thân thiện gì với Hạ Thanh Nguyệt, ngoài ra Hạ Thanh Nguyệt còn ăn đứt cô ta về mặt dung mạo và năng lực.

Mối thù ganh ghét đố kị giữa phụ nữ thì càng không cần nói nhiều.

"Bà nội, cháu cũng cảm thấy dù Hạ Thanh Nguyệt vẫn luôn quản lý chuyện của gia tộc, nhưng thế này thì thật quá đáng, không coi bà ra gì cả."

Người nói chuyện là Hạ Huy, con trai trưởng của chú hai nhà họ Hạ - Hạ Kiến Nhân, dựa theo lý thuyết thì anh ta là người có cơ hội kế thừa nhà họ Hạ nhất.

Nhưng những năm qua biểu hiện của Hạ Thanh Nguyệt quá xuất sắc, tất cả hạng mục kiếm tiền của họ cơ bản đều nằm trong tay cô, cho dù là bà nội – Gia chủ của gia tộc này cũng phải nể mặt cô hai phần.

"Mẹ, Thanh Nguyệt thật là hết nói nổi rồi." Chú hai của nhà họ Hạ Hạ - Kiến Nhân cũng nói.

"Bây giờ còn chưa tới mười giờ mà, sao lại hết nói nổi?" Bà cụ nghiêm túc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường rồi lạnh lùng nói.

"Mẹ, mặc dù nói là mười giờ họp, nhưng chúng ta đều đến sớm, mẹ cũng đến sớm. Hạ Thanh Nguyệt thật sự không coi mẹ ra gì nên mới để mẹ phải chờ nó, nó là con cháu mà." Chú ba Hạ Vân cười lạnh và nói.

Dù là phòng hai hay phòng ba nhà họ Hạ đều đã sớm thèm khát hạng mục và lợi ích trong tay Hạ Thanh Nguyệt, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ dùng mọi cách nói xấu cô ta.

"Nếu các người cũng có thể tìm ra hạng mục kiếm tiền cho nhà họ Hạ chúng ta thì mấy giờ các người đến tôi cũng không cảm thấy không tôn trọng tôi đâu."

"Hơn nữa các người lấy lòng tôi cũng vô dụng. Cái nhà này là do lão gia định đoạt, hiện giờ lão gia nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nhưng ông ấy từng nói mình nhất định sẽ tỉnh lại."

"Chờ ông ấy tỉnh lại thì chuyện cũng đâu vào đó thôi! Tôi chỉ tạm thời xem giúp cái nhà này, các người lén lút tranh giành thế nào cũng được, đừng tạo thành tổn thất cho nhà này thì thôi." Giọng điệu của bà cụ không nhanh không chậm, nhưng lời nói lại tràn ngập uy nghiêm.

Đám người nghe vậy chỉ có thể hơi cúi đầu, không dám nói nữa.

Lời nói của bà cụ đã chọc thủng tâm tư trong lòng bọn họ, trong nhất thời nơi này trở nên lặng ngắt như tờ.

Cũng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mọi người nhìn thấy người tới đều tự giác tránh ra một con đường.

Người này không phải ai khác mà chính là Hạ Thanh Nguyệt.

"Bà nội." Hạ Thanh Nguyệt đi đến trước mặt bà cụ rồi gọi một tiếng.

"Đến rồi à, ngồi đi cháu!" Bà cụ chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa, Hạ Thanh Nguyệt nghe vậy cũng ngồi xuống.

"Bà nội, cụ thể là chuyện gì ạ, cháu cũng vừa biết tin này. Khi cháu biết tin thì đã tan tầm, muốn nghe ngóng cũng không được." Hạ Thanh Nguyệt ngồi xuống thì khẽ cau mày rồi lạnh nhạt nói.

"Thanh Nguyệt, không phải chú hai nói cháu đâu, nhưng cháu xử lý chuyện làm ăn của nhà họ Hạ chúng ta như thế sao? Cả thế giới đều biết chuyện gì đã xảy ra mà cháu lại không hay. Hơn nữa cháu còn là người tổng phụ trách những hạng mục này." Phòng hai nhà họ Hạ - Hạ Kiến Nhân nói, ông ta nhìn về phía Hạ Thanh Nguyệt với vẻ mặt trách cứ.

"Nếu trách cứ hữu dụng thì tôi sẽ ngồi đây để chú trách cứ. Chú nói cả thế giới đều biết chuyện gì đã xảy ra, vậy tôi hỏi chú vì sao tập đoàn Khải Sinh lại đột nhiên thu hồi phần lớn hạng mục, vì sao rút hết tất cả vốn đầu tư?" Hạ Thanh Nguyệt nhìn về phía Hạ Kiến Nhân với ánh mắt sắc bén.

Bị Hạ Thanh Nguyệt chất vấn như thế, Hạ Kiến Nhân nhất thời không biết nói gì, ông ta chỉ muốn trách cứ Hạ Thanh Nguyệt một chút mà thôi, còn nguyên nhân là cái gì thì làm sao ông ta biết được.

"Cháu là người phụ trách hạng mục, cháu không biết thì làm sao chú biết?" Sau một hồi lâu, rốt cục Hạ Kiến Nhân cũng nghẹn ra một câu.

"Không phải chú nói cả thế giới đều biết sao? Chẳng lẽ người của cả thế giới không bao gồm chú à?" Hạ Thanh Nguyệt trả lời rất bình thản, nhưng khí thế lại hùng hồn.

“Chú.... Chú chỉ đang ẩn dụ thôi, chú là chú hai của cháu mà cháu lại đang nói chuyện với chú như vậy hả?”

Hạ Kiến Nhân sững sờ đến mức không thể nói nên lời trong chốc lát.

“Nếu đã không biết gì thì im lặng đi được không?”

Hạ Thanh Nguyệt khinh thường đáp lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio