Lâm Sâm Sâm mở quà của Đồng Húc Lãng tặng ra, một bộ đồ trang sức đeo tay thạch anh cao quý trang nhã Swarovski, một bộ mỹ phẩm và nước hoa Lancôme, còn có một cái váy màu đỏ. Lâm Sâm Sâm mỉa mai nghĩ, dường như còn thiếu một đóa hoa đỏ thẫm trên tai, anh cho rằng tôi là con gái Tây Ban Nha sao?
Swarovski: nhãn hiệu trang sức pha lê nổi tiếng thế giới do Daniel Swarovski thành lập năm .
Lancôme: Thành lập năm bởi Armand Petitjean tại Pháp, Lancôme Paris là thương hiệu sản phẩm trang điểm. Sở hữu bởi L'Oréal từ , Lancôme là một phần của nhánh các sản phẩm xa xỉ, cung cấp các sản phẩm dưỡng da, nước hoa và trang điểm với mức giá cao.
Chuông điện thoại di động oanh tạc, Lâm Sâm Sâm để váy xuống đi nhận điện thoại. Cô liếc mắt nhìn số, là Lục Tuấn Huy. Cơ hồ cứ vài ngày thì anh ta gọi điện thoại cho Lâm Sâm Sâm hàn huyên tình trạng gần đây của nhau một chút. Cuộc sống của Lâm Sâm Sâm bình thản như nước lọc không có gì có thể xét đoán, đa số cô chỉ lẳng lặng nghe Lục Tuấn Huy nói. Cô nghĩ, có lẽ anh ta cần một người nghe tốt để thổ lộ tiếng lòng, như vậy cô liền thỏa mãn nguyện vọng của anh ta, dù sao diễn viên là một loại nghề nghiệp có áp lực trong lòng và cường độ lao động khá lớn.
Chỉ là hình như gần đây tâm tình Lục Tuấn Huy không tệ, anh ta rất ít nói đến phiền não trong công việc, mà là tán gẫu chút chuyện lý thú. Ví dụ như trong phim có rất nhiều pha kinh khủng và cảnh tượng âm trầm, nữ diễn viên chính Lê Tiểu Phỉ bởi vì nhập vai quá sâu toàn đắm chìm trong trong sự sợ hãi không cách nào tự kềm chế, tâm tình vẫn lo lắng không chịu nổi. Có lúc nhân viên làm việc ở sau lưng cô vỗ một cái cũng sẽ dọa cô ta gần chết, đối với sư muội yêu mến Lục Tuấn Huy không thể làm gì khác hơn là thường khuyên bảo cô, Lê Tiểu Phỉ vì không suy nghĩ lung tung trừ thời gian ngủ còn lại toàn ở bên cạnh anh tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lâm Sâm Sâm pha trò nói: "Xem ra sau khi diễn xong liền muốn thành một đoạn kim ngọc lương duyên rồi."
Lục Tuấn Huy bên đầu kia điện thoại nghe xong lập tức cứng đờ, vội giải thích: "Sâm Sâm, em đừng hiểu lầm, anh và Tiểu Phỉ chỉ là quan hệ sư huynh sư muội."
Lâm Sâm Sâm mỉm cười nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ chỉ đùa một chút. Thật ra thì ngoại hình hai người bọn anh thật sự rất xứng, kim đồng ngọc nữ rất dễ nhìn."
Trong lòng Lục Tuấn Huy có chút không thoải mái, vì vậy nói sang chuyện khác tán gẫu với cô về văn học. Lâm Sâm Sâm vốn tưởng rằng diễn viên xuất thân từ võ giáo như anh sẽ không ham thích văn học, không ngờ anh đã đọc không ít, đánh giá rõ ràng mạch lạc. Anh phá vỡ rất nhiều ý niệm cũ của cô, không thể không nói là "Một đóa hoa tuyệt thế". Bọn họ trò chuyện với nhau rất vui, vì vậy anh nắm lấy cơ hội hẹn cô, cô vui vẻ đồng ý.
Địa điểm gặp mặt là ghế dài của Wizard Of Oz. Lâm Sâm Sâm đặc biệt đến sớm mấy phút nhưng Lục Tuấn Huy đã ngồi ở chỗ đó chờ cô rồi. Anh như cũ đứng lên chào đón cô với khuôn mặt tươi cười, nụ cười kia mang tới ấm áp khiến cô thoải mái. Cô thích người chân thành, càng hiểu rõ anh, cảm tình liền tăng thêm mấy phần.
Wizard Of Oz: là bộ phim Mỹ năm thuộc thể loại phim thần thoại và được chuyển thể từ tiểu thuyết thiếu nhi The Wonderful Wizard Of Oz của L.Frank Baum
Biết trong mấy tháng này, bọn họ đã trở thành bạn bè rất hợp ý, trên căn bản có thể nói là không có gì giấu nhau. Nghĩ tới bộ phim đang đến giai đoạn cuối, Lâm Sâm Sâm phát hiện Lục Tuấn Huy gầy đi không ít, khuôn mặt cũng có chút lõm vào. Nhưng mà ánh mắt của anh trong trẻo, ngược lại dáng vẻ lại cực kỳ có tinh thần, không giống một số đàn ông gầy yếu chán nản. Thân hình Lục Tuấn Huy cao chừng có một cm, không khác biệt lắm với Đồng Húc Lãng, nhưng người thứ hai bởi vì thể trạng vốn khỏe mạnh làm cho người ta có ấn tượng càng cao to hơn. Mắt của Lục Tuấn Huy là mắt một mí, mặc dù không to nhưng cũng rất có hồn, vả lại thường lấp lánh ánh sáng tinh khiết thành khẩn, không giống mắt Đồng Húc Lãng đặc biệt lớn, luôn lộ ra sự sắc bén của người có khí thế bức người. Lâm Sâm Sâm thấy mình rất kỳ quái, gần đây toàn thích so sánh hai người này. Bất kể như thế nào, chung quy là Lục Tuấn Huy cho cô cảm giác thân thiết một chút.
Vẻ mặt Lâm Sâm Sâm dịu dàng nhắc nhở: "Hình như anh gầy đi một chút, dù đuổi theo tiến độ thế nào cũng phải chú ý sức khỏe, đây chính là tiền vốn làm cách mạng, ngàn vạn lần đừng mệt mỏi đến sụp đổ."
Lục Tuấn Huy sửng sốt một lúc mới cười ngây ngô nói cám ơn. Cô quan tâm anh, trong lòng anh cảm thấy vô cùng phấn chấn.
"Anh muốn làm phiền em một chuyện." Vốn là Lục Tuấn Huy vẫn còn do dự có nên nói chuyện này không, lúc này thấy cô thâm thiết hơn liền quyết định nói ra.
Cô nói dứt khoát: "Nói đi."
"Chị ruột anh từ quê xa đến xem anh quay phim, anh muốn mua cho chị ấy với cả ba mẹ chút đồ mang về, nhưng anh không phải là người gốc ở đây, không biết ở đây có đặc sản gì."
Lâm Sâm Sâm sảng khoái nói: "Chuyện này giao cho em, anh chuyên tâm quay phim đi đừng quan tâm."
Lục Tuấn Huy vội nói: "Em hiểu lầm, anh muốn làm phiền em đi cùng anh, em là phụ nữ, sao có thể để em đi một mình?"
Lâm Sâm Sâm khoát khoát tay: "Đừng khách khí, việc rất nhỏ, có muốn em đi dạo chung quanh với chị anh một chút không?"
Lục Tuấn Huy nghe vậy thụ sủng nhược kinh, anh đang có ý đó, vốn là còn sợ Lâm Sâm Sâm cự tuyệt, không ngờ cô lại hiểu ý người khác như thế, anh không khỏi phỏng đoán Lâm Sâm Sâm cũng có cảm giác với anh.
Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ
Quả nhiên Lâm Sâm Sâm nói là làm, cô rút hai ngày vô ích cùng chị Lục vòng vo mấy cảnh nổi tiếng nhất một chút cũng tự mình chọn rất nhiều đặc sản để cho chị ấy mang về nhà. Chị Lục vui vẻ ở trước mặt Lục Tuấn Huy khen không ngừng, tất nhiên Lục Tuấn Huy cũng mừng rỡ như điên.
Ngày chị Lục về quê, lưu luyến không rời lôi kéo Lâm Sâm Sâm cảm thán: "Ôi, nhà chúng tôi vẫn lo lắng Huy Tử muốn lấy nữ minh tinh làm vợ, không ngờ vận khí nó không tệ, lại tìm được phụ nữ có tài có tri thức hiểu lễ nghĩa như em, thật là phúc mấy đời tu luyện nhé. Không lừa em, nhà chúng tôi nghèo đến nỗi vang leng keng, ban đầu ngay cả tiền để Huy Tử lên đại học cũng không lo đuọc, cha mẹ cũng bất đắc dĩ đưa nó vào trường võ thuật. Ai biết Huy Tử cho bọn ta không thua kém như vậy, tự mình thi đậu học viện điện ảnh. Em đừng thấy nghề nghiệp của nó là diễn viên, nhân phẩm của nó thật sự rất hiền lành thật thà, tiền kiếm được gửi về nhà cũng không ít, bây giờ đi đâu tìm được thằng bé nào chất phác như vậy, em nói có đúng không?"
Lâm Sâm Sâm mỉm cười cầm tay chị Lục nói: "Chị, em hiểu ý của chị, Tuấn Huy thực sự là người đàn ông tốt hiếm có, em cũng cảm thấy anh ấy là người đặc biệt chất phác đặc biệt chân thành, nhưng chị hiểu lầm quan hệ của bọn em rồi, bọn em chỉ là bạn bè bình thường. Diễn viên có thực lực như anh ấy rất khó có được, tương lai nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh để cho mọi người cũng có cuộc sống tốt nhất, anh ấy cũng nhất định sẽ tìm được một cô gái ưu tú có thể xứng đôi với anh ấy."
Chị Lục nghe lời nói của Lâm Sâm Sâm lập tức liền bối rối, chị quay đầu nhìn về phía Lục Tuấn Huy, chỉ thấy sắc mặt anh rất kém, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Lâm Sâm Sâm, một câu cũng nói không nên lời.
Sau khi chị Lục đi, Lục Tuấn Huy hỏi Lâm Sâm Sâm: "Có phải em có bạn trai không?"
Lâm Sâm Sâm nhắc đến thời điểm quan hệ trong sạch của hai người bọn họ, anh liền có chút hoài nghi. Anh thầm mắng mình chậm lụt, mặc dù thoạt nhìn Lâm Sâm Sâm vô cùng trẻ, không có gì khác biệt với nữ sinh đại học, nhưng dù sao cô đã , tuổi, lấy dung mạo và tài hoa của cô quyết không khả năng danh hoa vô chủ. Lục Tuấn Huy vì mấy tháng qua tự mình đa tình mà than thở.
Ai ngờ, Lâm Sâm Sâm lại đáp: "Không có, em cũng không có ý định quen bạn trai."
Lục Tuấn Huy chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng, cô đang nói cái gì, cô nói không định quen bạn trai? Cô còn có bao nhiêu chuyện có thể làm cho anh kinh ngạc, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Lục Tuấn Huy gian nan mở miệng: "Sao em lại có loại suy nghĩ này?"
Lâm Sâm Sâm cười một tiếng: "Thật sự kỳ quái sao? Bây giờ phụ nữ có ý tưởng độc thân cũng không ít." Cô phất phất tay tạm biệt anh, bước chân nhẹ nhõm rời đi.