Thời gian trước, bởi vì Lục Tuấn Huy bị gãy tay nên đã làm chậm trễ không ít tiến độ quay phim, cho nên gần đây thường tăng ca để cho kịp tiến độ. Nhưng mà anh càng bận bịu lại càng suy nghĩ và nhớ Lâm Sâm Sâm, chỉ cần hơi rảnh rỗi một chút là gọi điện thoại cho cô, thỉnh thoảng cũng sưu tầm một ít truyện tiếu lâm nhắn tin cho cô. Hồi này, tâm tình của cô sa sút, nên trong lòng anh cũng vì thế mà rất lo lắng.
Anh mua đĩa CD nhạc Phật giáo để nghe trong lúc nghỉ ngơi, rồi lại tìm một số câu chuyện về kinh Phật để nghiên cứu, để hiểu tâm tình Lâm Sâm Sâm một cách thấu đáo. Lục Tuấn Huy phát hiện: nghe nhạc Phật xem kinh Phật đúng là có thể khiến cho tâm linh người ta thanh tịnh không ít. Trước đây, trò chuyện cùng Lâm Sâm Sâm đều là cô kể cho anh những truyện về kinh Phật, giờ đây vai diễn lại thay đổi, anh cũng mang những câu chuyện mình thích kể cho cô nghe.
Đầu tiên Lục Tuấn Huy kể cho Lâm Sâm Sâm một câu chuyện có tên là “Chỉ muốn gặp lại anh một lần”.
Có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, xuất thân từ gia đình giàu có, nhiều tài sản, lại đa tài, thời gian qua đều rất tốt. Bà mối cũng giới thiệu cho cô rất nhiều đám, nhưng cô vẫn không muốn kết hôn, bởi vì cô cảm thấy mình còn chưa gặp được người đàn ông chân chính mình muốn lấy. Cho đến có một ngày, cô đi một hội chùa cho khuây khỏa, trong đám ngàn vạn người chen chúc, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, khỏi cần phải nói gì, cô gái cảm thấy chàng trai kia chính là người mà cô chờ đợi bấy lâu. Đáng tiếc, hội chùa quá đông, cô không có cách nào đi tới gần chàng trai đó, cứ trơ mắt như vậy nhìn chàng trai kia biến mất ở trong đám đông. Hai năm sau đó, cô gái đi tìm chàng trai kia khắp nơi, nhưng người này giống như bốc hơi, không thấy bóng dáng đâu. Cô gái mỗi ngày đều hướng Phật tổ cầu nguyện, hy vọng có thể gặp lại được chàng trai kia. Tấm chân tình của cô đã lay động được Phật tổ, Phật tổ hiển linh.
Phật tổ nói: "Con nghĩ muốn gặp chàng trai kia sao?"
Cô gái nói: "Đúng! Con chỉ muốn gặp lại anh ấy một lần!"
Phật tổ: "Con phải buông bỏ tất cả hiện tại của con bây giờ, bao gồm cả những người yêu thương cùng cuộc sống hạnh phúc!"
Cô gái: "Con có thể buông bỏ được ạ!"
Phật tổ: "Con còn phải tu luyện năm trăm năm đạo hạnh, mới có thể gặp anh ta một lần. Con có hối hận không?"
Cô gái: "Con không hối hận!"
Cô gái biến thành một khối đá lớn, nằm ở một vùng hoang dã, hơn năm gió thổi nắng chiếu, khổ không gì tả siết, nhưng cô gái đều cảm thấy không có gì, khó chịu là hơn năm cũng không thấy bóng dáng một người nào, không nhìn thấy một chút xíu hi vọng gì, điều này làm cho cô sắp suy sụp. Một năm cuối cùng, một đội khai thác đá tới, thấy cô khổng lồ rất vừa ý, đem cô tạc thành một khối đá mảnh vĩ đại, vận chuyển vào trong thành, bọn họ đang xây cây cầu đá, vì vậy, cô gái biến thành hàng rào bảo vệ của cầu đá. Ngay ngày đầu tiên cầu đá xây dựng xong, cô gái đã nhìn thấy chàng trai cô chờ năm trăm năm đó! Anh có vẻ vội vã, giống như có chuyện gì gấp, đi rất nhanh từ chính giữa cầu đá qua, dĩ nhiên, anh sẽ không phát hiện ra có một con mắt chính giữa tảng đá nhìn anh không chớp. Sau đó chàng trai lại biến mất, xuất hiện lần nữa chính là Phật tổ.
Phật tổ: "Con đã hài lòng chưa?"
Cô gái: "Không! Tại sao? Tại sao con chỉ là hàng rào bảo vệ cầu đá? Nếu như mà con được trải ngay giữa cầu, con có thể chạm được vào anh ấy, có thể sờ anh ấy một cái!"
Phật tổ: "Con muốn sờ anh ta một cái sao? Vậy con còn phải tu luyện thêm năm trăm năm nữa!"
Cô gái: "Con nguyện ý!"
Phật tổ: "Con chịu nhiều khổ cực như vậy, không hối hận chứ?"
Cô gái: "Không hối hận!"
Cô gái biến thành một cây đại thụ, đứng ở nơi người người qua lại, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người đi qua, mỗi ngày cô gái đều mong ngóng, nhưng lại càng khó chịu, bởi vì vô số lần cô dạt dào hy vọng nhìn thấy một người tới, cũng vô số lần ấy hi vọng đều tan biến. Nếu không có năm trăm năm tu luyện lần trước, niềm tin của cô gái đã sớm tan vỡ! Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, lòng của cô gái từ từ bình tĩnh, cô biết, chưa đến ngày cuối cùng, anh sẽ không xuất hiện. Vừa đúng năm trăm năm! Ngày cuối cùng, cô gái biết anh sẽ tới, thế nhưng trong lòng cô không hề kích động nữa. Đến rồi! Anh đến rồi! Anh còn mặc chiếc áo dài màu trắng mà anh thích nhất, mặt thì đẹp trai như vậy, cô gái ngây ngốc nhìn anh. Lần này, anh không vội vã đi qua, bởi vì, trời quá nóng. Anh chú ý đến một cây đại thụ ở ven đường, bóng cây này rậm rạp rất mê người, nghỉ ngơi một chút đi, anh nghĩ như vậy. Anh đi tới dưới gốc cây đại thụ, chạm vào rễ cây, hơi nhắm hai mắt lại, anh ngủ thiếp đi. Cô gái sờ vào anh! Anh nằm xuống ngủ ở bên cạnh cô! Nhưng cô không có cách nào nói cho anh biết, ngàn năm mong nhớ này. Cô chỉ cố gắng tập hợp cành cây lại, che ánh mặt trời gay gắt cho anh. Ngàn năm nhu tình! Chàng trai chỉ nhắm mắt ngủ một lát, bởi vì anh còn có việc cần làm, anh đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm bám lên quần áo, khoảnh khắc trước khi lên đường, anh ngẩng đầu nhìn cây đại thụ này, lại hơi vuốt ve cây một cái, có lẽ là vì cảm tạ cây đại thụ đã mang đến mát mẻ cho anh thôi.
Phật tổ: "Có phải con còn muốn làm vợ của anh ta hay không? Vậy con còn phải tu luyện . . . . . ."
Cô gái bình tĩnh cắt ngang lời nói của Phật tổ: "Con rất muốn, nhưng không cần."
Phật tổ: "Hả?"
Cô gái: "Như vậy đã rất tốt rồi, thương anh ấy, cũng không nhất định phải làm vợ của anh ấy."
Phật tổ: "Ồ!"
Cô gái: "Vợ của anh ấy bây giờ cũng chịu phạt khổ giống như con vậy sao?"
Phật tổ hơi gật đầu một cái.
Cô gái khẽ mỉm cười: "Con cũng có thể làm được, nhưng là không cần."
Ngay lúc này, cô gái phát hiện Phật tổ hơi thở dài một cái, cũng có thể nói là, Phật tổ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái có mấy phần kinh ngạc: "Phật tổ cũng có tâm sự sao?"
Trên mặt Phật tổ nở một nụ cười: "Bởi vì cái kiểu này rất tốt, chàng trai có thể không chỉ chờ một ngàn năm, để được nhìn con một cái, anh ta đã tu luyện năm rồi."
Cuộc sống luôn luôn công bằng, lấy một loại cách thức chúng ta hiểu hoặc là không biết. Hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tiếp đó, Lục Tuấn Huy lại kể câu chuyện “Duyên định nơi sa mạc”.
Ai mới là duy nhất kiếp này? Người thất tình, ngoài đoạn trường đau lòng, tình nên hướng về nơi nào? Tình cảm cô gái đến tột cùng rơi vào ai, sâu xa bên trong thật ra thì đã sớm có an bài rồi. Gần tối, khi dư âm của ánh trời chiều chiếu đầy cả mặt sông thì một cô gái coi thường mạng sống của mình, thiếu chút nữa hương tan ngọc nát, hôn mê ở đây, thật may là có một cao tăng trên đường đi qua nơi này, mới có thể cứu được. Khi cô gái tỉnh lại, vốn là trẻ đẹp, thế nhưng lúc này lại nhíu mày nhăn mặt, nước mắt liên tục tuôn rơi, ánh mắt tuyệt vọng vô hồn giống như đầm sâu, vừa nhìn đã biết là khốn khổ vì tình. Khi cao tăng tha thiết hỏi thăm một chút, cô gái mới chậm rãi nói ra tâm sự của mình. Cô gái thất tình, bạn trai vì tiền đồ, kiên quyết vứt bỏ cô, đáng thương cho cô ban đầu vì phần tình cảm này còn bị chúng bạn xa lánh, đi theo chàng trai xa xứ, vốn tưởng rằng nỗ lực vì yêu thì có thể được đền đáp hạnh phúc, vậy mà kết quả hôm nay lại bị chồng ruồng bỏ, rơi vào lẻ loi. Hôm nay đến bờ sông cho khuây khỏa, vẫn là suy nghĩ không ra nên đã manh động mà coi thường mạng sống của mình.
"Ai. . . . . ." Cao tăng thở dài một hơi, chẳng hề để ý đến việc an ủi cô, chỉ đưa tay cầm chiếc bát nhỏ lấy nước từ dưới sông bưng đến trước mặt cô gái, nói: "Duyên phận như nước, thí chủ mời xem."
Cô gái nhìn vào trong bát nước, chỉ thấy mặt nước bồng bềnh nhưng lại bày ra một quang cảnh khác: gió lớn thổi ào ào, thi thể một cô gái lõa lồ trong sa mạc, dưới ánh mặt trời chói chang, vô cùng thê thảm. Một lát sau, có một người đàn ông đi ngang qua, quay đầu lại mắt thấy cảnh này, sụt sịt không dứt nhưng cũng không dừng bước lại, trong chớp mắt biến mất ở trong sa mạc, sau đó, lại có một người đàn ông đi qua nơi này, anh đi qua mấy bước rồi lại quay trở lại, cởi quần áo của mình ra đắp lên cho thi thể cô gái, lúc này mới rời đi. Tiếp đó lại một lát sau, trong sa mạc một người đàn ông thứ ba đi tới, người đàn ông dừng bước ở bên cạnh thi thể cô gái, anh nhẹ nhàng vỗ về thi thể cô gái, ánh mắt tràn đầy thương xót cùng không đành lòng. Anh ở trong sa mạc lấy tay đào hố, đem thi thể cô gái mai táng ổn thỏa, cuối cùng mới lên đường rời đi.
Cô gái sau khi xem xong không hiểu nhìn về cao tăng, cao tăng nói: "Trước đây con chạy theo người giống như chàng trai thứ nhất trong sa mạc, anh ta chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua mà không để ý đến vận mệnh của con. Hiện tại con vứt bỏ chàng trai giống như chàng trai thứ hai trong sa mạc tới, chung quy anh ta yêu bản thân mình nhiều hơn, nên chỉ có thể an ủi con trong chốc lát. Chàng trai cuối cùng đem thi thể cô gái chôn cất mới thật sự là yêu con, đem con săn sóc cả đời. Con coi thường mạng sống của mình như thế, để vuột mất tình yêu chân thành của con."
Cô gái có điều ngộ ra, chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ, lại nhìn thấy hình ảnh ở mặt nước trong bát chưa tan hết, gió lớn ào ạt thổi lên tóc dài trên khuôn mặt cô gái, lại hoảng sợ thấy khuôn mặt đẹp đẽ kia lại giống với diện mạo bình thường của mình.
Cao tăng nhanh chóng đem bát thu hồi, nói: "Tất cả đều có Nhân Quả, duyên phận đã sớm định trước rồi." Ngay sau đó biến mất trong ánh chiều tàn.
Thật lâu trước đây, Lâm Sâm Sâm đã đọc qua hai tác phẩm kinh Phật kinh điển này, nhưng lúc này nghe được từ trong miệng Lục Tuấn Huy, ý nghĩa cực kỳ sâu sắc. Thông minh như cô thế nào lại nghe không ra ẩn ý trong lời nói của anh? Chỉ là cô tình nguyện giống như con đà điểu trốn tránh thực tế, một mặt từ chối đến cùng. Đạo lý ai cũng biết, muốn thông suốt nói dễ vậy sao?
Lục Tuấn Huy thở dài một tiếng, cuối cùng anh không đành lòng ép buộc cô. Anh mượn hai câu chuyện này, mập mờ biểu đạt tâm ý, còn lại chỉ có dựa vào chính suy nghĩ thông suốt của cô.
Khi tĩnh tâm, Lục Tuấn Huy bắt đầu suy nghĩ lại, có hay không hai người: Đồng Húc Lãng và anh, một người quá thẳng thắn, một người quá kín đáo; một người thì rất nóng vội, một người lại quá ôn tồn, vì vậy hai người đều không thể nắm bắt được chính xác thời khắc quan trọng của tình yêu?