Lâm Sâm Sâm đang bị ép thành bánh thịt, vội vã nói một câu: "Em yêu anh." Quả nhiên anh hết lòng tuân thủ lời hứa đứng dậy, cô vừa lấy lại thoải mái, lập tức thêm một câu: "Mới là lạ."
Đồng Húc Lãng sửng sốt một chút mới biết bị cô lừa một vố, ngay sau đó cất tiếng cười to.
Đồng Húc Lãng hỏi Lâm Sâm Sâm, gần đây có gặp phải phiền toái gì hay không, Lâm Sâm Sâm sắc mặt vẫn không thay đổi, cũng không trả lời. Đồng Húc Lãng tin chắc rằng Lục Tuấn Huy nhất định là biết chuyện gì đó mới có thể nhắc nhở anh như vậy, nhưng Lâm Sâm Sâm vì sao phải giấu giếm đây? Cô là một người sống cuộc sống liêm khiết, tác phong khiêm tốn, ít khi công nhận mình là tác giả trước công chúng, có thể gặp phải phiền toái gì đây? Anh chợt liên tưởng đến năm đóa hoa hồng phấn – ‘Mối tình đầu không oán không hối’. Chẳng lẽ ‘Mối tình đầu’ của cô lại tìm tới sao?
Anh không tự chủ được, lại cầm cuốn “Tâm Lý Học tội phạm” trên bàn lên, tùy ý lật tới lật lui. Chỉ chốc lát sau, trang giấy có hai chữ "Thường Tân" lần nữa bày ra trước mắt anh. Thấy hai chữ này, không hiểu sao tim của anh thắt lại một chút. Lần trước lười phải suy nghĩ nhiều, giờ thì cẩn thận xem xét, Lâm Sâm Sâm có thể miêu tả tên tuổi lặp lại như vậy, nhất định đối với cô có ý nghĩa không tầm thường. Trước đây, Lâm Sâm Sâm chỉ trải qua một lần yêu, như vậy người này % chính là ‘Mối tình đầu’ của cô. Đồng Húc Lãng mơ hồ nhớ lại, hình như Thẩm Bích Tâm đã đề cập đến cái tên này một lần. Làm rõ đầu mối, cuối cùng Đồng Húc Lãng cũng suy nghĩ ra.
Lâm Sâm Sâm đi vào phòng sách, vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Húc Lãng cầm trong tay một quyển sách, cau mày suy tư điều gì đó. Gò má cương nghị và thần thái suy nghĩ nghiêm túc kia càng lộ vẻ khí khái anh hùng hừng hực, Lâm Sâm Sâm không nhịn được tựa vào cửa quan sát thêm một lúc. Đang đắm chìm trong ngàn vạn suy nghĩ mông lung, bất ngờ một ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào cô, như muốn nhìn thấu thế giới nội tâm của cô.
Lâm Sâm Sâm bị tầm mắt này nhiễu loạn mới giật mình, cũng không chớp mắt nhìn chòng chọc anh hồi lâu, cô mở to mắt nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."
Ánh mắt Đồng Húc Lãng sáng quắc, chăm chú nhìn cô như cũ, cũng cười trêu ghẹo: "Làm món gì ngon cho anh ăn vậy? Không có thịt anh sẽ ăn em đấy."
Bộ dáng Lâm Sâm Sâm vẫn chuyên tâm suy nghĩ, căn bản không nghe rõ lời của anh. Đồng Húc Lãng lại lầm tưởng cô đang bối rối chuyện ‘Mối tình đầu’. Anh thu hồi nụ cười, có chút tức giận, kéo cô hỏi: "Nghĩ gì mà nhập thần thế?"
Lâm Sâm Sâm bị cánh tay anh kéo làm đau, bất mãn tố cáo hành động thô lỗ của anh: "Anh có thể dùng một phần nhỏ lực hay không, muốn em biến thành tàn phế anh mới vui phải không?"
Đồng Húc Lãng thấy thế cũng mềm lòng, cười, giơ cổ tay của cô lên, thổi hơi lên đó: "Nào có khoa trương như thế, làm đau thì để anh thổi cho em một chút nhé."
Lâm Sâm Sâm tức giận rút cánh tay về, giận dữ mắng: "Cuồng độc ác!"
Đồng Húc Lãng nửa đùa nửa thật, nói: "Ai cho em ở trước mặt anh mà nghĩ đến người khác?"
Lâm Sâm Sâm cãi lại: "Em nghĩ đến người khác lúc nào vậy?"
Đồng Húc Lãng hài lòng cười mỉa: "Vậy là đang suy nghĩ đến anh rồi."
Lâm Sâm Sâm thiếu chút nữa thốt lên: Em là đang suy nghĩ đến anh đấy. Vừa muốn mở miệng lại đúng lúc phản ứng kịp, sửa lại: "Nhàm chán!"
Đồng Húc Lãng nở nụ cười châm biếm, chợt mặt lạnh tra hỏi: "Em thật sự không nghĩ đến người khác chứ? Lâm Lâm, anh muốn biết chính xác thái độ của em."
Thấy cô hoàn toàn không có ý tứ chủ động thẳng thắn, sắc mặt của anh mỗi lúc càng âm u: "Hôm nay ở lầu dưới, anh gặp Lục Tuấn Huy, anh ta nói em gặp phải một chút phiền toái, nói anh lưu ý em cẩn thận. Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không trách được lắc chân lại ở trong tay Đồng Húc Lãng, thì ra là Lục Tuấn Huy đưa cho anh. Lâm Sâm Sâm giọng nói trấn tĩnh hỏi ngược lại: "Anh muốn biết cái gì?"
Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy buồn cười, đoạn đối thoại này giống như đánh Thái Cực quyền vậy, ngươi đem vấn đề ném qua, ta lại đem vấn đề đẩy lại. Anh khoanh hai tay trước ngực, tựa vào cửa, nhàn nhã nói: "Cái gì cũng muốn biết."
Lâm Sâm Sâm am hiểu rất rõ, nhìn trạng thái như nhàn nhã, thật ra thì ẩn dấu nguy cơ hết sức căng thẳng, đáng sợ. Cô không thể làm gì nhìn anh: "Em nói rồi, mặc kệ bất cứ chuyện gì, em đều tin anh, anh cũng đã nói anh tin em."
Đồng Húc Lãng hơi có không kiên nhẫn: "Nói nhảm, em là người phụ nữ của anh, không tin em thì tin ai đây, nói thẳng vào trọng điểm đi."
Câu "Em là người phụ nữ của anh" này mặc dù thô tục nhưng lại có tác dụng biểu thị cam kết công khai vô cùng kiên định, Lâm Sâm Sâm nghe vậy tâm thần rung động, cũng không vòng vo: "Chuyện trước kia của em, chắc hẳn anh đều biết chứ." Thấy anh gật đầu, cô nói tiếp: "Người đó tới tìm em, nhưng anh ta không làm khó em."
Đồng Húc Lãng hỏi tới: "Anh ta đi tìm em mấy lần?"
Lâm Sâm Sâm đáp: "Hai lần."
Anh lại hỏi: "Lần cuối cùng tìm em là lúc nào?"
Cô cau mày: "Giọng điệu của anh thế nào giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy? Em đã nói rõ với anh ta rồi, sẽ không gặp lại."
Đồng Húc Lãng hí mắt cười lạnh: "Anh thấy chưa chắc, nếu không bó hoa kia làm sao tới đây? Lần sau anh ta tìm em nữa, lập tức gọi điện thoại cho anh biết nhé."
Lâm Sâm Sâm nghĩ thầm: thông báo cho anh thì sao, tìm anh tới đánh nhau hay sao vậy?
Đồng Húc Lãng thấy cô không trả lời, lập tức ra tay mau lẹ cầm cằm của cô uy hiếp: "Có nghe hay không? Em dám gặp mặt với anh ta sau lưng anh, em nhất định sẽ chết đấy."
Lâm Sâm Sâm liếc thấy vẻ nguy hiểm trong mắt của anh, trong lòng lo sợ, không thể làm gì khác hơn là trấn an nói: "Yên tâm, em sẽ không đồng ý gặp mặt với anh ta."
Đồng Húc Lãng vẫn không tin, nhấn mạnh: "Nhớ kỹ cho anh đấy."
Lâm Sâm Sâm thở dài: "Biết rồi, có thể ăn cơm chứ?"
Anh bĩu môi phát cáu: "Hiện tại, trong lòng anh không thoải mái, em phải đút anh ăn."
Lâm Sâm Sâm cảm thấy dở khóc dở cười, tính khí ‘âm tình bất định’ như ‘ông lớn’ của người này, thật đúng là khó hầu hạ.
Lúc này, Thường Tân ngồi ở trong phòng làm việc nghe trợ lý báo cáo tình hình điều tra. Người trợ lý này là anh tự mình chọn lựa từ nhóm người trẻ tuổi xin vào Văn phòng Luật, là người khôn khéo, thận trọng từ lời nói đến việc làm, là người luật sư rất có tiền đồ. Bởi vì ngay từ khi bắt đầu đã được anh chăm sóc cất nhắc, cho nên đối với anh rất là trung thành, kính trọng.
Thái độ trợ lý nghiêm túc báo cáo: "Người đàn ông trong tấm ảnh đầu tiên là diễn viên, ở đây có phần tài liệu chi tiết của anh ta, căn cứ phỏng đoán của người điều tra, anh ta cùng Lâm tiểu thư quen biết là qua hợp tác làm phim truyền hình. Người đàn ông trong tấm hình thứ hai là sĩ quan không quân, người điều tra tận mắt nhìn thấy anh ta mặc quân phục trong đại viện ra ngoài, từ lon cầu vai của anh ta có thể thấy được cấp bậc không thấp. Về phần tài liệu chi tiết, bởi vì khu quân sự nghiêm cấm, nên người bình thường không vào được, cho nên trước mắt người điều tra còn đang suy nghĩ biện pháp."
Thường Tân xem tư liệu về Lục Tuấn Huy mấy lần, hỏi trợ lý: "Ai là bạn trai chính thức của Lâm Sâm Sâm?"
Trợ lý cung kính đáp: "Là người sĩ quan. Theo người điều tra miêu tả, bọn họ đi ra ngoài hẹn hò dáng vẻ hết sức thân mật, hiển nhiên là cặp uyên ương."
Thường Tân sắc mặt ủ dột, mười ngón tay đan vào nhau, hỏi: "Có chụp được thêm mấy tấm hình nữa không?"
Trợ lý chần chừ nói: "Cái này, à, bởi vì quân nhân tính cảnh giác khá cao, người điều tra sợ bứt dây động rừng, cho nên. . . . . ."
Thường Tân lấy ra một điếu thuốc, châm, hít thật sâu một hơi, sau đó khoát tay: "Thôi, cậu ta băn khoăn cũng đúng, tuyệt đối không thể để cho đối phương phát hiện. Cậu thay tôi chuyển lời tới cậu ta, tiền đúng hạn tôi sẽ trả hết, nói cậu ta hỏi thăm tình hình của người sĩ quan thêm."
Thăm dò rõ lai lịch, mới có thể nắm giữ lá bài chủ chốt. Nhiều năm qua đã tạo cho anh thói quen nghề nghiệp: chưa hành động khi không nắm rõ tình hình. Dù sao sáu năm cũng qua rồi, bây giờ cũng không gấp. Thường Tân gõ gõ tàn thuốc lá, lấy tay vỗ trán cúi đầu suy tư, vốn là Lục Tuấn Huy này cũng không có chuyện gì, nhưng anh nhất định tiếp cận để phá đám. Cũng tốt, hay là có thể mượn quy luật "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi". Thường Tân cười đem tàn thuốc di qua di lại ở trong gạt tàn thuốc, nụ cười đó lại khiến trợ lý cảm thấy có mấy phần khiếp sợ trong lòng.
Một ngày nghỉ lại tới, Đồng Húc Lãng vừa về đến nhà đã nhận được một tin vui lớn. Thẩm Bích Tâm vẻ mặt như thường nói cho anh biết: "Mẹ đã gọi điện thoại trao đổi chuyện hai đứa với gia đình Lâm Sâm Sâm, bà ngoại con rất vui mừng."
Cặp mắt Đồng Húc Lãng sáng lên, hưng phấn, lập tức nắm hai vai Thẩm Bích Tâm hỏi: "Vậy gia đình Lâm Lâm nói thế nào ạ?"
Đầu tiên vẻ mặt Thẩm Bích Tâm giả vờ đau khổ, ngập ngừng hồi lâu, đến khi làm cho Đồng Húc Lãng nôn nóng phát điên mới cười, nói thật: “Còn có thể nói thế nào nữa, nhà con bé dĩ nhiên là đồng ý chứ sao.”
Đồng Húc Lãng một tay ôm Thẩm Bích Tâm vào trong ngực, cao giọng thét lên: "Mẹ già vạn tuế!"