“Là giám đốc Mã!”.
Mọi người nhìn thấy Mã Hải bước vào, hai mắt đều sáng lên.
“Giám đốc Mã đến rồi!”.
“Giám đốc Mã, chào ông!”.
Đám khách mời đều bước tới chào hỏi, hoặc đưa danh thiếp, ai nấy vừa thân thiết vừa nhiệt tình.
Hai mắt Nhậm Quy cũng không khỏi sáng lên, cười lớn rồi bước tới, bắt tay với Mã Hải.
“Giám đốc Mã, ha ha… Ông đến muộn quá! Nào nào nào, mời vào, mời vào, mọi người đều đang chờ ông đấy!”, Nhậm Quy chào hỏi vồn vã, khuôn mặt tươi cười.
Mã Hải bắt tay với ông ta, nhưng không bước vào trong.
“Giám đốc Nhậm, hình như các ông có ý kiến gì với cậu Lâm hả?”, Mã Hải mặt không cảm xúc nói.
“Việc này… sao có thể nói là có ý kiến chứ? Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi! Giải thích rõ ràng là xong mà! Sao vậy giám đốc Mã? Ông… có hiểu lầm gì với chúng tôi sao?”, Nhậm Quy mỉm cười, sau đó khó hiểu hỏi.
Ông ta không thể hiểu được, Mã Hải là người của Chủ tịch Lâm, nếu đã là người của Chủ tịch Lâm thì đương nhiên phải suy nghĩ cho cậu ấy rồi, nhưng sao nghe giọng điệu ông ta như muốn bảo vệ Lâm Chính vậy?
Mã Hải định làm gì?
Chẳng lẽ ông ta ăn cây táo rào cây sung, giúp đỡ kẻ thù của Chủ tịch Lâm?
Nhưng… Lâm Chính có tư cách gì để Mã Hải làm vậy chứ…
Nhậm Quy cảm thấy vô cùng nghi hoặc, các khách mời xung quanh cũng vậy, ai nấy đều có vẻ mặt khó hiểu.
Mã Hải chẳng buồn nhiều lời, liền nói thẳng: “Cậu Lâm là khách hàng của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi, nếu các ông có nghi vấn về bộ lễ phục này của cậu ấy thì có thể nói thẳng với tôi”.
“Khách hàng?”.
Mọi người đều trố mắt ra.
“Giám đốc Mã, lẽ nào bộ lễ phục này là Dương Hoa các ông tặng cho anh ta?”, Cư Chí Cường lập tức bước tới hỏi.
"Không thể nói là tặng được, trên thực tế nó chính là của cậu ấy", Mã Hải đáp.
"Tại sao?".
Mọi người lại càng không thể hiểu được những lời Mã Hải nói.
Sự xuất hiện của Mã Hải khiến cả câu chuyện trở nên không đầu không đuôi.
Mã Hải đáp: "Chẳng phải không lâu trước đó, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi đã tổ chức hoạt động mua thuốc trúng thưởng sao? Tất cả các loại thuốc trong hoạt động lần này đều được bán đúng giá, mỗi người có thể mua một lần dựa vào chứng minh thư, và có một cơ hội bốc thăm trúng thưởng. Cậu Lâm đã trúng giải trong lần bốc thăm này”.
"Tôi biết hoạt động này, tỷ lệ trúng thưởng rất cao, nhưng hầu hết chỉ trúng năm tệ mười tệ thôi", một khách mời lên tiếng.
Hoạt động này thì ai cũng biết, bởi vì đây hoàn toàn là một hoạt động công ích của tập đoàn Dương Hoa, Dương Hoa không có ý định kiếm tiền từ nó. Thuốc được bán với giá rất rẻ, hơn nữa người mua còn được bốc thăm trúng thưởng. Hầu hết mọi người đều trúng giải tệ tệ, thế nên những người đến mua thuốc không những không mất tiền, mà còn được thêm.
Thế nên các phương tiện truyền thông đều đưa tin đầy trên mạng.
"Vậy quý vị có biết giải đặc biệt của hoạt động này là gì không?", Mã Hải nói.
"Cái gì? Giải đặc biệt?".
"Lẽ nào... chính là cặp Hoa Hi Vọng này?".
Có người thốt lên hỏi.
Mã Hải gật đầu.
Xung quanh lập tức xôn xao.
Các khách mời đều tỏ vẻ không thể tin nổi.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại may mắn như vậy, trúng được giải thưởng lớn nhất của tập đoàn Dương Hoa...
Chuyện này chắc chỉ có trên phim.
"Tuy bộ lễ phục này có được nhờ trúng thưởng, nhưng dù sao chủ sở hữu cuối cùng của nó vẫn là cậu Lâm. Các ông làm hỏng bộ lễ phục này thì phải bồi thường đúng giá. Còn ai có nghi vấn gì nữa không?", Mã Hải nhìn mọi người, bình thản nói.
"Không, không..."
"Giám đốc Mã đã nói như vậy thì chúng tôi còn nghi vấn gì nữa chứ?".
Ai nấy nhao nhao đáp.
Giờ phút này, bầu không khí của bữa tiệc lại thay đổi, khiến mọi người một lời khó nói.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính cũng trở nên phức tạp.
"Nếu không còn nghi vấn gì thì chúng tôi xin phép đi trước".
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Cậu Lâm, có cần tôi tiễn các cậu không?”, Mã Hải hỏi.
"Không cần đâu".
Lâm Chính kéo tay Tô Nhu rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, hình như nhớ ra gì đó, Lâm Chính ngoảnh lại nói với cô Trần và Cư Chí Cường: "Hy vọng các anh nhanh chóng trả tiền bồi thường bộ lễ phục cho tôi, tôi không muốn cho các anh quá nhiều thời gian, ngày mai hãy cho tôi câu trả lời đi".
Dứt lời, hai người liền rời khỏi sảnh tiệc.
Ánh mắt Cư Chí Cường lạnh lùng, không nói lời nào.
Còn cô Trần thì vẫn run rẩy.
Nhậm Quy mỉm cười, vội nói: "Giám đốc Mã, nếu cậu Lâm đã đi rồi thì chúng ta tiếp tục bữa tiệc thôi. Nào nào nào, mời ông đi bên này, ông là khách quý của tôi, tuyệt đối không thể chậm trễ được".
Nhưng Mã Hải vẫn phớt lờ ông ta.
"Giám đốc Nhậm cứ chơi vui vẻ đi, tôi còn có việc, xin phép!", Mã Hải lạnh lùng đáp, sau đó xoay người rời đi.
"Ơ? Giám đốc Mã! Giám đốc Mã!".
Nhậm Quy cuống lên gọi.
Nhưng Mã Hải không thèm ngoảnh đầu lại.
Điều này khiến Nhậm Quy cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mã Hải bị làm sao vậy? Trước đó khi mời ông ta, chẳng phải ông ta rất vui vẻ sao? Sao tự dưng lại chạy mất chứ?
"Thôi kệ, dù sao cũng đã hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện với Chủ tịch Lâm, để ngày mai hỏi thăm tình hình vậy. Không nể mặt Nhậm Quy tôi? Mã Hải, sớm muộn gì tôi cũng khiến ông phải ngửa cổ lên nhìn chúng tôi".
Nhậm Quy nheo mắt cười nói, sau đó quay lại, tiếp tục chào hỏi khách khứa.