Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 1119

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ông Tạ, có việc gì sao?”, Tô Nhu nhìn người đàn ông trung tuổi đang đi đến với vẻ mặt khó hiểu.

“Ồ, cô Tô, tôi nghĩ rằng đề nghị vừa rồi của cô rất có lý, yêu cầu của chúng tôi quả thực cũng có phần quá đáng, tôi nghĩ chúng ta nên thông cảm cho nhau thì tốt hơn. Như vậy nhé, chúng ta kí luôn hợp đồng, về đơn này tôi giao cho cô đi làm, thế nào?”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười nói.

“Giao cho tôi?”, Tô Nhu tỏ ra bất ngờ nhưng nhìn thấy Lâm thần y ở bên, cô lập tức phản ứng lại.

Trước đó khi cô tới trang viên này, chủ nhân của trang viên liên tục hỏi cô có mối quan hệ gì với chủ tịch Lâm.

Tô Nhu đương nhiên phủ nhận mối quan hệ với chủ tịch Lâm, cũng chính vì vậy nên thái độ của chủ nhân trang viên đối với cô cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí bắt đầu lựa chọn kĩ lưỡng về tờ đơn này, rõ ràng chỉ là một tờ đơn đơn giản nhưng lại làm nó trở nên phức tạp.

Tô Nhu vẫn luôn cho rằng mình làm sai ở bước nào đó, nghĩ đi nghĩ lại không ra. Hiện giờ xem ra hoá ra là về mặt này của Lâm thần y.

Tô Nhu hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Ông Tạ, thật sự xin lỗi, tờ đơn này vẫn nên bỏ đi, tôi không nhận nữa”.

Nói rồi cô toan rời đi.

“Cô Tô, đợi chút đã”, người đàn ông trung tuổi kia vội gọi nhưng không thể khiến Tô Nhu dừng bước.

Tô Nhu là một người con gái mạnh mẽ, đối phương đã đến từ chỗ chủ tịch Lâm thì cô không thể kí hợp đồng với đối phương được.

Người đàn ông trung tuổi thấy có vẻ không thể khuyên được cô nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, hay là chúng ta nói chuyện với nhau một chút”, người đàn ông trung tuổi nhoẻn miệng cười, mặt rõ vẻ nịnh bợ.

“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

Người đàn ông trung tuổi sực nhớ ra và rút tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa ra, miệng cười nói: “Chủ tịch Lâm, đây là danh thiếp của tôi, tôi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau!”

Chỉ là...sự nhiệt tình của người đàn ông trung tuổi căn bản không hề được Lâm Chính chú ý đến. Anh cứ thế quay người bước ra khỏi trang viên cùng Tô Nhu.

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm...”, người đàn ông trung tuổi lại lần nữa lên tiếng gọi.

Thế nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Mỗi ngày Lâm Chính đều gặp không ít người như vậy, không thể nào chú ý đến từng người được.

Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Chính mở cửa xe.

“Đi thôi!”, Lâm Chính nói.

“Vậy xe của tôi thì phải làm sao?”

“Cứ để ở đây trước đã, tôi muốn nói chuyện với cô một chút”,

Lâm Chính nói đồng thời hướng ánh mắt nhìn tứ phía. Trong lòng anh thực sự vẫn luôn nghi ngờ đồng thời cũng đang đề phòng.

Nếu nói Nam Cung Phi Dương muốn ra tay với người bên cạnh anh thì không cần nghi ngờ gì thêm, chắc chắn người đó là Tô Nhu.

Mặc dù bên ngoài đồn thổi về mối quan hệ của anh với Tô Nhu không hề rõ ràng nhưng trong mắt một vài người sáng suốt, càng là mối quan hệ không rõ ràng thì càng có vấn đề.

Nam Cung Phi Dương không phản đối việc đụng đến Tô Nhu.

Kể cả Tô Nhu không hề có vai trò quan trọng đối với chủ tịch lâm thì nhiều nhất là khiến một người bị thương nhầm, trong mắt ông ta mạng người không hề đáng tiền, do vậy mà Lâm Chính vội vàng tới đây để phòng thủ đoạn của Nam Cung Phi Dương, bảo vệ Tô Nhu.

“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì mà không thể nói luôn sao?”, Tô Nhu cảm thấy có gì đó không ổn nên nhìn Lâm Chính một lượt với ánh mắt thận trọng và lên tiếng hỏi.

“Không được!”, Lâm Chính gần như hạ giọng, ngữ khí kiên định đó khiến Tô Nhu không khỏi bất ngờ.

Hoặc có thể là chuyện đó?

Tô Nhu đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt cô không khỏi hiện lên ánh nhìn hoang mang. Nhưng quan sát nét mặt của chủ tịch Lâm thì không giống như đến đây vì chuyện đó.

Tô Nhu có phấn khó hiểu.

“Vậy chủ tịch Lâm đã muốn nói chuyện với tôi thì chúng ta nói chuyện đi, có một số chuyện cũng nên nói ra rồi”.

Tô Nhu hít vào một hơi thật sâu và gật đầu.

“Vậy được, cô Tô, mời lên xe”, Lâm Chính mở cửa xe.

“Đợt một lát, tôi lấy áo khoác ngoài trên xe đã”, Tô Nhu hạ giọng rồi đi về xe của mình.

“Được!”, Lâm Chính cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu sau đó ngồi vào xe mình.

Thế nhưng anh vừa ngồi lên xe thì cảm thấy có gì đó không ổn.

Gay go rồi!

Lâm Chính đột nhiên ý thức được gì đó liền vội vàng đẩy cửa xe hô lên về phía Tô Nhu: “Không!”

Nhưng...cuối cùng đã chậm hơn một bước!

Khậc!

Tô Nhu mở cửa xe nhưng đúng giây phút đó, một luồng hàn quang đột nhiên bay từ kẽ cửa xe ra nhắm chuẩn vào đôi mắt cô.

“A!!!”

Tô Nhu che mắt, kêu lên thảm thiết sau đó đó cả cơ thể ngã ra đất.

Lâm Chính lao về phía Tô Nhu như kẻ điên. Thấy Tô Nhu dùng hai tay che mắt kêu lên trong đau khổ, cả cơ thể điên cuồng run rẩy trên mặt đất, cơn đau đớn kịch liệt khiến cô muốn ngất lịm đi.

Lâm Chính xông lên trước nhìn Tô Nhu, anh lập tức lấy châm bạc châm vào khuôn mặt cô, làm ổn định thần kinh cho cô để cô không đến mức hôn mê vì cơn đau đớn quá dữ dội.

Đợi cơn đau dịu bớt đi, Tô Nhu mới từ từ buông tay ra.

“Lâm thần y, tôi...mắt của tôi...nhìn không rõ nữa”, Tô Nhu run rẩy nói.

Lâm Chính gần như ngừng thở.

“Cô...cô nói gì cơ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio