Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 1145

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người ngơ ngác liếc nhìn Trịnh Đan, trong mắt ai nấy đều nóng hừng hực.

Lương thực!

Thuốc men!

Đây là những thứ mà mọi người thiếu nhất vào lúc này.

Đặc biệt là hiện nay nhiều người đang khổ sở chịu đựng đau đớn bệnh tật, tự nhiên sẽ khao khát những loại thuốc tốt đó...

“Cô nằm mơ đi!”, nghe Trịnh Đan nói như vậy, mấy người Trường Anh, Tưởng Xà vô cùng tức giận.

"Sư muội, cô quá hỗn láo rồi đấy! Cô muốn diệt sạch Thanh Hà Đường luôn sao?"

"Bố của cô đảm nhiệm chức đường chủ của Thanh Hà Đường mấy chục năm, ông ấy đã dồn hết tâm huyết vào Thanh Hà Đường, cũng thừa kế ý chí của những người đi trước trong Đông Hoàng Giáo. Vậy mà cô muốn thôn tính nó sao? Cô đúng là đồ đại nghịch bất đạo!”

Mọi người đều hết sức phẫn nộ, chỉ trích mắng nhiếc.

Sắc mặt Trịnh Lạc trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đan Đan, nếu mày muốn thôn tính Thanh Hà Đường thật thì tao khuyên mày nên bớt mơ mộng đi, cho dù bố của mày có chết cũng sẽ không để mày đạt được ý đồ đâu!"

“Vậy bố nhẫn tâm nhìn những người này chết vì bị thương nặng sao?”, Trịnh Đan cười nói, chỉ vào các đệ tử Thanh Hà Đường đang có mặt.

Sắc mặt Trịnh Lạc đột nhiên thay đổi.

"Ý mày là gì?"

"Ý gì ư? Chuyện này chắc không cần con phải nói nhiều nữa nhỉ? Bố à, mỗi người bọn họ đều bị thương, nhẹ có nặng có. Người nào nhẹ thì gắng gượng một thời gian cũng lành, người nào nặng nếu không được chữa trị kịp thời thì không thể chống đỡ được mấy ngày. Bố à, bố cứ trơ mắt nhìn đệ tử của Thanh Hà Đường từng người một chết đi, bố đúng là một đường chủ tốt, một trưởng lão tốt, một sư phụ tốt!", Trịnh Đan che miệng, cười hì hì nói.

Sắc mắt Trịnh Lạc u ám.

Đám người Thanh Hà Đường cũng rất lo lắng.

"Tiểu sư muội, cô đang nói gì thế?"

"Cô im đi!"

"Tôi nói cho cô biết, cho dù bọn ta có chết vì bị thương nặng cũng tuyệt đối sẽ không dùng thuốc của Cổ Linh Đường các người”.

"Đúng vậy, ông đây thà chết vinh còn hơn sống nhục”.

"Cô đang muốn chia rẽ chúng tôi thôi”.

Đủ loại thanh âm phẫn nộ vang lên không dứt, nhiều người thậm chí còn muốn xông lên đánh Trịnh Đan một trận. Mặc dù cô ta là phụ nữ, còn là con gái duy nhất của sư phụ, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía cô ta lại đầy vẻ oán hận.

"Đan Đan, mày nghe thấy những lời bọn họ nói rồi chứ? Tao sẽ không nói thêm gì nữa, các người đi đi”, Trịnh Lạc bình tĩnh liếc nhìn, khàn giọng nói.

"Ha ha, bố yêu quý ơi, như vậy là bố thật sự muốn bọn họ chết oan uổng, đúng không?", Trịnh Đan híp mắt cười nói.

Trịnh Lạc cau mày.

Đúng lúc này, một giọng nói hoảng hốt vang lên.

"Sư phụ, con không muốn chết! Con muốn sống, muốn sống thật tốt, con còn muốn luyện võ công tuyệt đỉnh! Con không muốn chết đâu!"

Giọng nói này thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Vừa nhìn đã thấy một đệ tử què chân ngồi dưới đất than vãn khóc lóc.

"Chết tiệt! A Vượng, anh đang la hét gì vậy? Anh chẳng qua chỉ bị què chân, không chết được đâu! Mau câm miệng lại!", người bên cạnh hét lên.

"Què chân chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao? Tôi là một người luyện võ! Nếu tôi bị tàn phế thì khác gì chết đâu cơ chứ?", người đàn ông khóc thút thít.

Những người bên cạnh lập tức im bặt.

Đúng vậy!

Đối với người luyện võ mà nói, bị tàn phế thực sự đồng nghĩa với cái chết.

Dùng cơ thể tàn phế để luyện võ, nếu không có thiên phú bẩm sinh thì rất khó thành công, mồ hôi và công sức phải bỏ ra thật sự quá nhiều.

Mọi người rơi vào im lặng.

Không ai chỉ trích A Vượng nữa.

Suy cho cùng, anh ta cũng không sai.

“A Vượng, con muốn đi Cổ Linh Đường sao?”, Trịnh Lạc hít sâu một hơi, nhìn A Vượng hỏi.

"Muốn, muốn đi, ai có thể chữa khỏi cho con thì con sẽ đi theo người đó!", A Vượng khóc lóc nói.

"Được, vậy con đi đi”, Trịnh Lạc khàn giọng nói.

“Sư phụ, sư phụ không trách con sao?”, A Vượng nghẹn ngào nói.

"Sao sư phụ lại trách con chứ? Con không hề sai, con chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi. Ngược lại, sư phụ quá kém cỏi, tuy rằng sư phụ phụ trách Thanh Hà Đường mấy chục năm, nhưng lại đi đến bước đường ngày hôm nay, quả thực sư phụ có trách nhiệm không thể trốn tránh! A Vượng, con không cần phải ở lại Thanh Hà Đường, con đi đi!", Trịnh Lạc nói với vẻ mặt ôn hòa.

"Sư phụ!"

A Vượng khóc lóc, quỳ xuống đất dập đầu trước Trịnh Lạc.

"Đứng dậy đi”.

Trịnh Lạc vội vàng đỡ A Vượng.

“Cám ơn sư phụ”, A Vượng lau nước mắt nước mũi.

Trịnh Lạc gật đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn đám người xung quanh.

Nhưng vừa nhìn, ông ta đã chấn động.

Ông ta đã thấy ánh mắt đó của nhiều đệ tử Thanh Hà Đường xung quanh mình.

Loại ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, chờ đợi...

Trịnh Lạc không phải là một kẻ ngốc.

Sao ông ta có thể không biết suy nghĩ của những đệ tử này chứ?

"Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay sao?”

Trịnh Lạc nhắm mắt hồi lâu, thở dài nói:

"Trong số các con, ai muốn tới Cổ Linh Đường thì có thể đi cùng họ, sư phụ không trách các con!"

"Sư phụ!"

Hốc mắt của không ít người đỏ hoe, lo lắng nhìn Trịnh Lạc.

"Đi đi, các đệ tử, sư phụ không có ý gì khác, chỉ là sư phụ giờ phút này thật sự lực bất tòng tâm. Thanh Hà Đường ra nông nỗi này là do sư phụ vô dụng. Sư phụ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con. Đi đi, đi hết đi!", Trịnh Lạc thở dài.

"Sư phụ, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ ở lại Thanh Hà Đường!", Trường Anh quỳ xuống, khóc sụt sùi.

"Sư phụ, con cũng không đi!"

"Sư phụ!"

Mấy người Tưởng Xà cũng lần lượt quỳ xuống.

Nhưng... không phải ai cũng giống như họ.

Vẫn có những đệ tử chần chừ, cuối cùng có người dẫn đầu đi về phía Trịnh Đan.

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.

Có người thứ hai sẽ có người thứ ba.

Dần dần, càng lúc càng đông.

Một lúc sau, hơn một nửa số đệ tử của Thanh Hà Đường đã đứng sau lưng Trịnh Đan.

Mọi người đều chết lặng.

"A Mao! Anh... anh đang làm gì vậy?"

"Sa sư đệ! Đệ dám phản bội sư môn ư?”

"Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em không tệ, sao... em lại phản bội sư phụ?"

"Các người đều là lũ khốn nạn! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế”.

Những người ở bên cạnh Trịnh Lạc vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng chửi.

Đám đệ tử kia không phản bác, mà chỉ cúi đầu xấu hổ.

"Ha ha, bọn họ chẳng qua là một đám người thông minh mà thôi, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức không có cơm để ăn. Tại sao họ phải ở lại đây? Ở lại làm đệ tử ăn xin sao?", Trịnh Đan cười nói.

"Mày, mày, mày...”

Một số người đã điên tiết.

"Được rồi! Đừng nói nữa!"

Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lựa chọn của sư huynh sư đệ các con không hề sai. Nghe này, sư phụ không cho phép các con oán trách, mắng chửi bọn họ, bọn họ chỉ là lựa chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Các con hiểu không?"

"Sư phụ...”

"Được rồi, các con hãy nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ”.

"Sư phụ, mời nói”.

"Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chúng con cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ!"

Đám người Trường Anh vội đáp.

“Được”, Trịnh Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mấy người các con cũng đi hết qua đó đi”.

Vừa dứt lời mấy người Trường Anh và Tưởng Xà trố mắt nghẹn họng, nhìn Trịnh Lạc bằng ánh mắt không thể tin được.

"Sư phụ, sư phụ... nói gì ạ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio