Chương 1208 “Đến mẹ mình mà còn không bảo vệ được thì đừng nói những chuyện đó với chị nữa. Cô Thu Yến bị như ngày hôm nay cũng là do chú bất tài, đương nhiên, những người làm con như mọi người cũng phải có trách nhiêm”. Lương Hồng Anh hừ giọng, đi tới chiếc xe đỗ bên đường và rời đi. “Hừ, đúng là đồ ngạo mạn”, Lương Bình Triều lầm bầm rồi cũng quay người bỏ đi. Trên xe, Lâm Chính cầm tay Lương Thu Yến và bắt đầu châm kim. Thủ pháp của anh rất kỳ diệu, ghim vài cây là đã khiến cho sắc mặt của Lương Thu Yến tốt lên không ít. Có điều Tô Nhu thì lại cho rằng đó là hiệu quả của việc những nhân viên cấp cứu vừa hỗ trợ cho bệnh nhân. “Chúng ta tới bệnh viện nào vậy?”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên hỏi. “Gần đây nhất là bệnh viện Nhân Dân. Tình hình của người bệnh khá cấp bách, cần phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, tới bệnh viện Nhân Dân sẽ phù hợp”, một người bác sĩ trên xe lên tiếng. “Bệnh viên này tốt không?”, Lâm Chính hỏi. “Cũng được. Tốt nhất là tới bệnh viện số một Yên Kinh, nhưng nơi đó hơi xa”. “Ngoài nơi đó ra thì sao?” “Thì có bệnh viện Đông Y Hoa Quốc, cách bệnh viện Nhân Dân cũng gần. Thế nhưng ở đó muốn khám bệnh thì phải hẹn trước. Vì dù sao thì người từ khắp nơi tới khám và điều trị cũng đông quá”. “Vậy đưa bệnh nhân tới đó đi”, Lâm Chính nói. Anh cũng không có dự định để đám bác sĩ kia khám cho Lương Thu Yến. Anh quyết định đích thân chữa cho bà ấy. Đã là Đông y thì có lẽ máy móc thiết bị sẽ đầy đủ hơn. “Được”, người bác sĩ cũng không nói nhiều, chỉ nói vài câu với người tài xế và đi tới bệnh viện Đông y. Tô Nhu nghe thấy vậy thì vội vàng nói nhỏ: “Lâm Chính, không phải tới bệnh viện Nhân Dân sẽ tốt hơn sao? Nếu như tới bệnh viện Nhân Dân, không mời thầy giỏi thì sẽ rất khó chữa khỏi bệnh cho mẹ nuôi. Mà mời thầy giỏi thì chúng ta đâu có nhiều tiền đến vậy”. Tô Nhu đương nhiên là cân nhắc tới vấn đề kinh tế. Mặc dù không biết Lâm Chính có trong tay bao nhiêu tiền thế nhưng với Lâm Chính thì cô đoán anh cũng không có quả nổi mười nghìn tệ. “Điều này em khỏi phải lo, anh sẽ xử lý”, Lâm Chính nói. “Em nói anh nghe này, anh đừng có làm bậy đấy. Còn nữa, tiền của anh cũng không được dùng linh tinh đâu. Phải điều trị thế nào thì làm đúng như thế. Giờ tình hình của mẹ rất nghiêm trọng, tốn rất nhiều tiền. Anh phải tiết kiệm chút, anh hiểu chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc nói. “Em yên tâm, anh biết rồi”. “Còn nữa…nếu tiền không đủ, anh phải nói trước với em…em có một ít…”, Tô Nhu ngập ngừng nói. Lâm Chính nhìn cô bằng vẻ bất ngờ, sau đó gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn”. “Không cần cảm ơn, em chỉ là vợ trên danh nghĩa. Sau này đợi ly hôn thì chúng ta sẽ không còn giăng mắc gì nữa”, Tô Nhu lắc đầu. Mặc dù nghe có vẻ vô tình nhưng không phải là không có lý. Một người như cô ấy giờ đã khó tìm lắm rồi. Chiếc xe lái vào phòng khám của viện Đông Y. Nhân viên hộ lý lập tức khiêng Lương Thu Yến xuống. “Đưa thẳng tới phòng cấp cứu đi”. “Được!” Sau khi mấy bác sĩ của viện Đông y thảo luận thì Lương Thu Yến lập tức được đẩy tới phòng cấp cứu. Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest từ trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức dừng bước.